Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1301: Giới Linh Thạch



- Cứu mạng a! Tiểu tử, nhanh cứu sâm gia!

Ba ngày sau, chỉ nghe Lão Nhân Sâm kêu thảm thiết, lấy thần thức kêu cứu mạng, thanh âm truyền bá còn lâu mới có được nhanh bằng tốc độ của hắn.

- Ha ha ha ha, nhanh vào trong bát của Thỏ Gia a!

Lăng Hàn đứng lên xem, chỉ thấy Lão Nhân Sâm đang chạy như điên, phía sau thì theo một con thỏ cao cỡ nửa người, một trước một sau, tốc độ đều mau kinh người, ngay cả Lăng Hàn cũng chỉ nhìn thấy tàn ảnh, tuyệt đối nhìn không rõ chân thân.

Thỏ!

Lăng Hàn kinh ngạc không gì sánh được, đúng là con thỏ ở Hằng Thiên Đại Lục kia, làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?

Tốc độ của Lão Nhân Sâm cực nhanh, nhưng thỏ cũng là lấy tốc độ xứng danh, trước đây thậm chí có thể cùng Hổ Nữu so chiêu nhiều lần, càng đuổi càng gần, mắt thấy móng vuốt sắp bắt đến trên người Lão Nhân Sâm rồi.

- Mẹ a!

Lão Nhân Sâm vội vã chui xuống đất, nhưng thỏ cũng có thể chui xuống đất a.

Đều nói thỏ biết đào động, quả nhiên không sai.

Hưu, Lão Nhân Sâm chợt từ dưới nền đất chui ra, thấy Lăng Hàn đang ở trước mắt, không khỏi đại hỉ, vội vã đánh tới.

Một bóng trắng xẹt qua, chỉ thấy thỏ cũng xông ra, chứng kiến Lăng Hàn, không khỏi sững sờ nói:

- Tiểu tử, nhanh giúp Thỏ Gia ngăn củ cà rốt kia lại, Thỏ Gia có thể phân ngươi một miếng!

Con thỏ lưu manh này vẫn keo kiệt trước sau như một, chỉ phân một miếng!

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Đã vào trong bát của ta, cần gì còn phải phân cho ngươi?

Hắn đấm ra một quyền, đánh tới móng vuốt con thỏ.

- Tiểu tử, ngươi quá không trượng nghĩa!

Thỏ kêu lên, thân hình chớp động, mau như thiểm điện, muốn vòng qua nắm đấm của Lăng Hàn, tiếp tục đi bắt Lão Nhân Sâm.

Di, con thỏ này bước vào Nhật Nguyệt Cảnh?

Lăng Hàn kinh ngạc, cái tốc độ tu luyện này có chút kinh người a. Không, quả thực không thể tưởng tượng!

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn không dám lơ là, Kiếm Khí di chuyển, nhất thời cản con thỏ lại, Lôi Đình kiếm pháp vừa nhanh lại sắc bén, trong cùng giai cơ hồ không có người tránh thoát, chỉ có thể chống đỡ, hoặc là không chạm kỳ phong.

- Tiểu tử, diệt con thỏ này cho sâm gia, sâm gia phân ngươi một cái!

Lão Nhân Sâm không biết từ nơi nào móc ra một cái yếm màu hồng, cầm ở trong tay rêu rao.

Sắc mặt của Lăng Hàn không khỏi biến thành màu đen, cái Sắc Sâm này đang đứng ở trên vai hắn, một bên quơ cái yếm, làm cho hắn còn có hình tượng gì?

- Ha ha ha ha!

Con thỏ nhất thời ôm bụng cười to, lăn trên mặt đất, khóe mắt sắp chảy ra nước.

- Di?

Lão Nhân Sâm sững sờ nói.

- Tiểu tử, ngươi nhận thức con thỏ chết bầm này?

- Cây cải củ, ngươi gọi Thỏ Gia là cái gì?

Thỏ lập tức nhảy dựng lên, trợn to mắt.

Lăng Hàn bó tay toàn tập, sao bên người của hắn đều là người không đáng tin a? Hắn tự tay lau trán nói:

- Thỏ, tại sao ngươi lại ở đây?

Người này hẳn nên ở Đại Lăng Vương Triều a.

- Thỏ Gia tới Thần Giới, liền đi dạo chơi, kết quả không khéo, xông vào một thượng cổ Truyền Tống Trận, liền đi tới nơi này.

Thỏ thở dài.

- Chẳng qua, Thỏ Gia hồng phúc kinh thiên, nhặt được một viên Thần Đan, sau khi ăn vào, liền có tu vi Nhật Nguyệt Cảnh.

Kháo, đây là cái vận khí gì a?

Lăng Hàn lắc đầu, hắn tân tân khổ khổ mới nhảy vào Nhật Nguyệt Cảnh, mà tốc độ tiến cảnh như vậy đã mau kinh người, nhưng không chịu nổi người ta trời sinh vận khí, ăn một viên thuốc liền một bước lên trời.

Chẳng qua, ăn dược đi lên, căn cơ tất nhiên bất ổn, không có khả năng tu ra cực cảnh, bằng không thỏ trời sinh chạy nhanh, lại vào Nhật Nguyệt Cảnh lại không có chiến lực gì. May là Lão Nhân Sâm còn không có nhảy vào Nhật Nguyệt Cảnh, bằng không hắn cũng không cần trốn, cùng thỏ đánh một trận, ai thắng ai thua thật đúng là không nhất định.

- Thỏ chết bầm, đuổi sâm gia một đường, nhanh quỳ xuống dập đầu bồi tội cho sâm gia!

Lão Nhân Sâm thấy thế, không khỏi dũng khí tăng nhiều, hướng về thỏ quát.

- Cây cải củ, nhanh đến trong bát của Thỏ Gia!

Thỏ đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu kém.

- Dừng lại!

Lăng Hàn tự tay xoa trán.

- Thỏ, Truyền Tống Trận kia ở đâu?

Không nghĩ tới Hợp Ninh Tinh cùng nơi đây còn có một Truyền Tống Trận liên thông, như vậy về sau hắn trở về sẽ dễ dàng, không ở trong tinh không lãng phí hai năm dài đằng đẵng.

- Tiểu tử, Thỏ Gia khuyên ngươi dẹp ý niệm này đi.

Thỏ lắc đầu, nghiêm trang nói.

- Cái Cổ Truyền Tống Trận kia rất phức tạp, cần tọa độ đối ứng mới có thể xác định địa phương, ngươi căn bản không biết chỗ của Hợp Ninh Tinh, khởi động loạn chỉ biết đưa ngươi đến chân trời.

Lăng Hàn sửng sốt, sau đó lập tức nói:

- Ngươi cái con thỏ chết bầm này, nhất định là động tay động chân vào Truyền Tống Trận kia, đúng hay không?

Nếu không, hắn vừa vặn từ Hợp Ninh Tinh truyền tống đến Vân Đính Tinh, trở về chắc cũng thuận đường.

Tròng mắt con thỏ loạn chuyển, hắn truyền tống qua đây, lại không làm rõ được tình huống, liền làm loạn một hồi, làm hư luôn cả Truyền Tống Trận, lúc này mới không muốn để cho Lăng Hàn biết.

- Cắt, đó là Truyền Tống Trận quá cổ lão, sau khi Thỏ Gia qua đây liền tự mình bể nát, sao lại trách ta?

Hắn lắc lắc cái đuôi, đẩy sạch sẻ.

Lăng Hàn thở dài, xem ra trở về còn phải dựa vào Xuyên Vân Toa, cũng may chỉ có hai năm, ở trong Hắc Tháp cũng có thể tu luyện, không tính lãng phí bao nhiêu thời gian.

- Xem ra ngươi ở nơi này cũng rất dễ chịu?

Hắn không suy nghĩ sự tình Truyền Tống Trận nữa.

- Đương nhiên!

Thỏ dương dương đắc ý.

- Thỏ Gia ăn viên Thần Đan kia dược lực còn không có tan hết, tu vi mỗi ngày đều có tăng trưởng nhảy vọt, ở chỗ này đánh một chút, hoạt động gân cốt, chính là thích hợp nhất.

Cũng bởi vì ở Vân Đính Tinh, nơi đây Nhân Tộc cùng yêu thú cùng chung địch nhân mà liên thủ, bằng không nếu đổi lại ở Hợp Ninh Tinh, nó đã sớm bị nấu canh.

Lão Nhân Sâm cũng hai mắt phát quang, cầm cái yếm lắc lắc ở trước mắt Lăng Hàn, nhỏ giọng nói:

- Tiểu tử, chúng ta bắt làm thịt còn thỏ này đi? Ngươi nghe thấy không, con thỏ chết bầm này nói trong cơ thể còn có dược lực của Thần Đan, nếu như chúng ta ăn, khẳng định rất bổ a!

- Cây cải củ, ngươi đang nói cái gì?

Thỏ cũng là loại tai nghe bát phương, ngay lập tức liền nhảy dựng lên.

- Xem Thỏ Gia không ăn ngươi!

- Muốn ăn sâm gia nhà ngươi, ngươi còn sớm tám trăm vạn năm!

Lão Nhân Sâm lợi dụng Lăng Hàn làm tấm mộc, vòng quanh hắn chuyển.

Thỏ thì truy đuổi, một hồi vòng quanh Lăng Hàn, một hồi thì chạy ở trên người của hắn.

Ba! Ba!

Lăng Hàn đưa hai tay ra, đồng thời bắt con thỏ cùng Lão Nhân Sâm lại nói:

- Có tin ta hầm toàn bộ các ngươi, làm một nồi canh nhân sâm thịt thỏ hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.