Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1304: Đệ tử Thiên Kiếm Cung



- Này là hậu đại của Thanh Diễm Điêu, theo lý mà nói không nên lâu như vậy còn không có ấp ra, chẳng lẽ là bởi vì thu ở trong Hắc Tháp? Dù sao, tuy không gian trong Hắc Tháp có thể dung nạp vật còn sống, nhưng thiếu khuyết Thiên Địa quy tắc cần phải, không thể coi như là một thế giới chân chính.

- Hơn nữa, trước nhét dưới Luân Hồi Thụ, hình như để nó có biến hóa không hiểu.

- Này ấp ra Thanh Diễm Điêu... còn có thể là Thanh Diễm Điêu sao?

- Không bằng ăn đi cho nó lành?

Cái ý niệm này chỉ lướt qua trong đầu Lăng Hàn, hắn vẫn quyết định lưu lại, có thể lấy ra phơi nắng một hai ngày sẽ nở a.

Hắn ném quả trứng ở trên đất, mình thì ngồi ở trên thạch đầu, bắt đầu suy nghĩ.

- Phá vỡ Tiểu Thế Giới mà nói, hẳn là Nhật Nguyệt Cảnh liền có thể làm được, chỉ là muốn tiến nhập Tiểu Thế Giới, đây rất khó, bởi vì quy tắc không cho phép, phải áp chế tu vi, hay tự chém cảnh giới mới được.

- Trừ đám người Tiên Vực kia, thực lực mạnh đến trình độ nhất định, có thể không nhìn quy tắc của Tiểu Thế Giới.

- Di, tên Lôi Hỏa Đại Đế kia... sẽ không cũng là từ Tiên Vực đến chứ?

Lôi Hỏa Đại Đế muốn hắn tìm Chân Long giác, Thiên Phượng vũ, đó đều là tồn tại Thánh Cấp, mà từ khẩu khí của Lôi Hỏa Đại Đế lúc đó, tựa hồ còn rất chẳng đáng. Như vậy, nếu như đối phương là đại năng của Tiên Vực, như vậy liền dễ hiểu.

- Dựa vào, Hằng Thiên Đại Lục tới cùng là địa phương nào, vì sao hấp dẫn nhiều quái vật như vậy?

Lăng Hàn chỉ cảm thấy đau đầu, Tu La Ma Đế nói qua, trước đó Hằng Thiên Đại Lục đã khai thiên một lần, về sau lại không biết tại sao lui về thành Tiểu Thế Giới, mới có Lăng Hàn lần thứ hai khai thiên.

- Này phải chờ ta tiến nhập Tiên Vực, mới có tư cách hiểu rõ.

- Có một khả năng có thể khẳng định, là Sáng Thế cảnh cũng không thể cắt một khối thổ địa Thần Giới, hóa thành một Tiểu Thế Giới. Chỉ có đồng thời nắm giữ lực lượng Sáng Thế cùng Diệt Thế mới có thể làm được.

- Ta chiếm được Hắc Tháp, tựa hồ cũng thừa kế một nguy hiểm rất lớn.

Lăng Hàn lắc đầu, dự định thu quả trứng, trở về địa phương nguyên lai, tiếp tục chờ Tử Nguyệt Quân xuất động.

Xoát!

Đúng lúc này, chỉ thấy một đạo kiếm quang dương động, chém về phía Lăng Hàn, uy thế cực kỳ cường đại, như thiên băng địa liệt.

- Ác tặc nhận lấy cái chết!

Một kiếm này quá nhanh, bởi vậy kiếm đã đâm lại đây, nhưng giọng nói lại còn không có truyền tới.

Lăng Hàn ngưng quyền, thình thịch, đập vào trên kiếm quang, nhất thời, kiếm quang lóng lánh phá thành mảnh nhỏ, một đạo nhân ảnh cũng bị hắn đánh lùi trở lại.

Bất quá, người này ngược lại cũng thật có tài, một cái lăng không trở mình, đánh tan đại bộ phận lực lượng của Lăng Hàn, vững vàng rơi xuống đất.

Này là một nữ tử, nhìn qua chỉ 20 tuổi, tương đối xinh đẹp, nhưng trên mặt tràn đầy ngạo khí, đây không phải tiểu thư, chính là đệ tử môn phái nào đó được chiều chuộng.

Ở phía sau, còn có bảy người đang bước nhanh tới, đều là nam tử, chỉ có một người là lão giả tóc trắng xoá, sáu người khác là người trẻ tuổi, tán phát ra anh khí bừng bừng.

- Sư muội!

Sáu người trẻ tuổi lập tức chạy tới, vây quanh mỹ nữ, ân cần không nói cũng hiểu.

- Sư muội, ngươi không sao chứ?

- Tên kia không thương ngươi đi?

- Ghê tởm, lại dám đụng đến sư muội của ta!

Đám người này một mặt thân thiết hỏi han mỹ nữ kia, một bên nhìn chằm chằm Lăng Hàn, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn, hoàn toàn không nhìn là nàng kia xuất thủ trước.

Lăng Hàn buồn cười, nữ nhân này không giải thích được công kích mình, hắn chỉ là tự vệ mà thôi, như hắn đã làm sự tình tội ác tày trời gì vậy? Hắn lắc đầu nói:

- Các ngươi không cảm thấy nợ ta một lời giải thích cùng xin lỗi sao?

- Giải thích?

- Xin lỗi?

Mấy người kia đều cười lạnh, “đả thương” sư muội của bọn họ, lại còn muốn bọn họ giải thích cùng xin lỗi, đầu tên này là bị lừa đá sao?

- Hanh, chỉ là tặc phỉ, người người đều phải giết, lại còn muốn giải thích cùng xin lỗi, thực sự là buồn cười!

Một người trẻ tuổi nói.

Nghe hắn nói như vậy, hỏa khí trong lòng Lăng Hàn trái lại tiêu mất một ít.

Xuất thủ với tặc phỉ, quả thực không cần nói quy củ gì, bằng không chỉ có khả năng đưa mạng nhỏ của mình. Chỉ là, con mắt nào của các ngươi thấy hắn như tặc phỉ?

- Các ngươi nghĩ ta là tặc phỉ?

Lăng Hàn lắc đầu.

- Ánh mắt này thực đủ tàn, phải nên đi khám mắt!

- Ác tặc, địa đồ trong tay ngươi là của một vị sư huynh ta, nếu ngươi không phải tặc phỉ, thì sao có thể rơi vào tay ngươi?

Cô gái kia đã bình phục khí tức, lập tức nhìn Lăng Hàn trách mắng.

- Thực sự là buồn cười!

Lăng Hàn xuy nói.

- Lẽ nào ta không thể diệt tặc phỉ, từ trong tay bọn họ đoạt đi sao?

- Ha hả, người trẻ tuổi, đã như vậy, vậy thì mời trả địa đồ cho chúng ta.

Lão giả duy nhất mở miệng, thanh âm trầm thấp, mang uy thế rất cường đại.

Hắn là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị, tự nhiên không để Lăng Hàn vào mắt.

Lăng Hàn cười ha ha, tức giận nói:

- Trước không nói bản đồ này nguyên bản có thuộc về các ngươi hay không, nhưng nếu là ta được, các ngươi muốn lấy về, làm sao cũng phải thả thái độ thấp một chút?

- Ta lại không phải nô tài của các ngươi, các ngươi lại một bộ ngạo mạn trên cao nhìn xuống, làm sao, ta nợ các ngươi sao?

- Đánh rắm!

Một người trẻ tuổi trách mắng.

- Đây vốn chính là vật của chúng ta, trả cho chúng ta không nên sao?

Lăng Hàn bật cười:

- Vật của các ngươi? Tấm bản đồ này tồn tại mấy nghìn vạn năm, chính là đồ cổ, chủ nhân chân chính đã sớm chết, tại sao có chuyện của các ngươi? Nhiều nhất cũng chỉ là các ngươi từ nơi nào giành được, không cần lẽ thẳng khí hùng như thế.

- Người trẻ tuổi, ngươi đây là muốn tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

Lão giả hừ nói.

- Thất sư thúc, không cần phế thoại với người như thế, bắt hắn!

Nữ tử nói, ở đây cũng chỉ có nàng mới dám nói như vậy, ai bảo nàng được sủng ái chứ?

Lão giả suy nghĩ một chút, mới nói:

- Được rồi, tận lực không nên đả thương người.

Bảy người trẻ tuổi đều cười lạnh, tận lực không muốn đả thương người mà thôi, đó chính là bị thương cũng không có vấn đề gì.

Thực lực đám người này hẳn mạnh hơn tặc phỉ lúc trước nhiều lắm, trừ lão giả là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị, bảy người này cũng tiến vào Nhật Nguyệt Cảnh, thực lực từ tiểu cực vị sơ kỳ đến đỉnh phong không giống, nhưng không có người nào bước vào trung cực vị.

Cũng phải, nếu không có chút thực lực, sao dám đến chỗ này tìm kiếm đám tặc phỉ kia?

Như vậy xem ra, tấm bản đồ bảo tàng này thật có chút giá trị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.