Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1323: Bộc lộ bộ mặt hung ác (Hạ)



Bởi vì chạm tới một tia cùng chân chính nhảy qua, đây là hai việc khác nhau, mà Liệt Diễm Tông chỉ là thế lực Nhật Nguyệt Cảnh, nếu có thể xuất hiện một vị cường giả Tinh Thần Cảnh, vậy thế lực tông môn tất nhiên sẽ tăng lên một cấp bậc.

Ở dưới tiền đề này, Liệt Diễm Tông vì Giới Linh Thạch thật có thể nói là điên cuồng.

Ánh mắt của Lăng Hàn vẩy một cái, nhất thời bắn ra Thiên uy, vù, xung kích về bốn phương tám hướng.

- Xảy ra chuyện gì!

- Vì sao lực lượng của ta giảm một đoạn dài!

- Trời ạ!

Đám người Viêm Quân kinh ngạc thốt lên, coi như là bàn tay lớn của Tiền Sâm nổ xuống cũng hơi méo, đánh nhầm phương hướng. Có điều, bởi vì cái tay này thực quá to lớn, dù cho đánh vạt ra một chút cũng không quan trọng lắm, vẫn đánh tới Lăng Hàn.

Lăng Hàn ngưng tụ một quyền, đánh tới Ngũ Chỉ Sơn giữa bầu trời, quyền lực ngưng tụ lại cùng nhau, hóa thành một điểm.

Phốc!

Ngũ Chỉ Sơn ghìm xuống, nhưng có một vệt thần quang phóng lên trời, bàn tay lớn bị đánh tan một cái động, quyền mang chói lọi.

Tiền Sâm không khỏi rên lên một tiếng, mặc dù Ngũ Chỉ Sơn là nguyên lực của hắn ngưng, nhưng bị nổ ra một cái động, tay hắn cũng chịu đến một tia xung kích, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, lưu lại một dấu ấn màu đỏ.

Hắn có chút khiếp sợ, lực lượng của người trẻ tuổi này thật lớn, lại có thể đánh tan phòng ngự của hắn, thương tổn được bản thể của hắn.

Đương nhiên, điều này là bởi vì hắn quá khinh thường Lăng Hàn, một đòn nổ ra phạm vi bao phủ quá rộng, phân tán lực lượng như vậy, dù cho thực lực của hắn vượt qua Lăng Hàn ngàn vạn lần cũng nhỏ yếu đi rất nhiều.

Nhưng ngược lại, nếu hắn ràng buộc lực lượng, lấy điểm đối điểm đả kích, vừa nãy bỗng nhiên bị Thiên uy ảnh hưởng, e là đòn đánh này sẽ hoàn toàn lệch hướng.

- Người trẻ tuổi, rất đáng gờm a!

Hắn uy nghiêm đáng sợ nói, mặc dù cái này là tán dương Lăng Hàn, nhưng không hề che giấu sát ý chút nào.

Lăng Hàn khiêm tốn nở nụ cười:

- Bình thường thôi, lão nhân gia không cần tán dương ta như thế, cái này sẽ làm ta kiêu ngạo, người trẻ tuổi chúng ta rất kỵ kiêu ngạo a.

Trên mặt Tiền Sâm biến sắc, dáng dấp thong dong của Lăng Hàn để hắn không nhịn được mà dựng lên lửa giận.

- Ngươi nhất định là tự mình muốn chết!

Mắt trái của hắn trợn lên, hóa thành một cái động liệt diễm, hắn lại lấy tay móc vào, lấy ra một thanh Thần kiếm, toàn thân thiêu đốt liệt diễm.

Lấy thân dưỡng khí, cái này có thể để uy lực của Bảo khí lên tới cực hạn, tuy nhiên cũng có khuyết điểm rõ ràng, chính là Thần khí trưởng thành sẽ hấp thu tinh huyết bản thân để đánh đổi, sẽ ảnh hưởng bản thân tiến cảnh.

Có điều, đối với người như Tiền Sâm mà nói, vốn đã đứng ở Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn đỉnh cao, không thể có thêm tiến bộ, bởi vậy, kéo chút tinh huyết liền kéo đi, ngược lại tu luyện một hồi liền có thể bù đắp.

Thanh Thần kiếm này là hắn ở hơn trăm năm trước mới tập hợp đủ tích trữ, mua lại một khối Thần Thiết cấp tám, nhờ người chế tạo thành kiếm, sau đó vẫn đặt ở trong cơ thể ôn dưỡng, lấy thân dưỡng khí, mặc dù mới đi qua hơn trăm năm, nhưng đã đạt tới đại thành.

Kiếm này ở trong tay, hắn tự tin có thể chiến thắng đại bộ phận đối thủ Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn.

Một Thần khí thích hợp, đối với võ giả tăng lên thực sự là quá to lớn.

- Liệt Diễm Phần Tâm!

Tiền Sâm ra tay, chém ra một kiếm, liệt diễm hóa thành một vệt sáng, đâm tới ngực của Lăng Hàn, bởi vì nhiệt độ cao đáng sợ, tia sáng đảo qua, không khí cũng xuất hiện từng vòng gợn sóng, sau đó dồn dập dấy lên.

Cái này cực kỳ đáng sợ, hỏa diễm khủng bố đừng nói đụng tới một chút, chỉ là nhiệt độ cao bốc hơi, cũng có thể để Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn sơ kỳ lột một lớp da.

Những người khác dồn dập lui về phía sau, sợ bị ngọn lửa này đụng trúng, vậy thực là chết như thế nào cũng không biết.

Lăng Hàn bật cười.

Ngươi lấy độc thủy, nhuệ kim đến oanh hắn, vậy hắn thật có chút kiêng kỵ, dù sao Tiền Sâm là tồn tại Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn. Nhưng hỏa diễm, chuyện này... phải biết, hắn là bị Tiên Diễm đốt luyện qua, ở trong đó thôi diễn ra bí pháp dục hỏa trùng sinh của Tiên Hoàng tộc.

Muốn lấy hỏa khắc hắn, vậy ít nhất phải ở đại cảnh giới nghiền ép hắn mới được.

Vèo, ánh lửa này kéo tới, tốc độ thật nhanh, dù sao cũng là một vị cường giả Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn ra tay.

Ở tình huống bình thường, Lăng Hàn không thể đối đầu, cho dù lấy thể phách của hắn bị đốt trúng, Thần cốt sẽ gãy, thiêu thành tro còn không đến mức, nhưng huyết nhục tuyệt đối sẽ bị nổ ra một cái động, da dẻ ở phụ cận sẽ đốt cháy khét.

Nhưng hắn ở trong Tiên Diễm rèn luyện ra, dù cho có Hắc Tháp bảo vệ, nhưng Thần diễm bình thường muốn tổn thương hắn, vậy ít nhất cũng phải cao hơn hắn một cảnh giới lớn mới được.

Đúng, nhất định phải có bản chất áp chế chân chính.

Bởi vậy, Lăng Hàn cũng lười né, duỗi tay phải một cái, ấn về ánh lửa, dưới kiếm ý của Khoái Tự Kiếp Quyết, hắn ra tay thật nhanh.

Phốc!

Ánh lửa đánh vào trong lòng bàn tay của hắn, lực lượng đáng sợ va chạm, thân thể của Lăng Hàn lập tức trượt về phía sau, đây chính là lực lượng của đại viên mãn áp chế. Nhưng trong tay hắn lại phóng ra hào quang kinh người, ánh lửa nổ tung, hình thành một độ cong, căn bản không thể tổn thương hắn tay.

Oành, Lăng Hàn bị nguồn lực lượng này đẩy lùi về phía sau, tốc độ này nhanh bực nào, thậm chí không thua hắn toàn lực chạy đi, vừa vặn, phía sau hắn có một tên đệ tử của Liệt Diễm Tông, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời bị Lăng Hàn đụng vững vàng.

Bị va vào một cái là khái niệm gì?

Tương đương với cường giả đại viên mãn ra tay toàn lực, lấy một Thần Thiết cấp sáu oanh kích!

Mà người kia chỉ là tiểu cực vị hậu kỳ, bị va như thế làm sao nhận được? Chỉ thấy mưa máu bay tán loạn, trong nháy mắt người này bị chấn nát tan, hóa thành mưa máu vô biên, xương vỡ, thịt cặn không ngừng từ trên trời giáng xuống, bị đâm chết tươi.

Có điều bị chặn như thế, thân hình của Lăng Hàn rốt cục ngừng lại, hắn vẩy vẩy tay, dập tắt hỏa diễm, giơ bàn tay lên xem, lòng bàn tay đã đen thui một mảnh, vẫn bị tổn thương một chút xíu da dẻ.

Quả nhiên, tu vi kém hơn quá nhiều, hắn vẫn rơi vào hạ phong.

Lăng Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn, không khỏi cười nói:

- Thực xin lỗi, phía sau lưng không có mắt, đụng chết ngươi. Có điều, ngươi muốn trách, thì trách người ra tay kia, dù sao ta cũng là người bị hại.

Sáu người Liệt Diễm Tông mở to mắt, hoàn toàn nói không ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.