Tử Nguyệt Thần Nữ giao tiền, Kim Minh liền tự mình đi tới chỗ Lăng Hàn, đưa tới một chiếc túi không gian nói:
- Hàn thiếu, đây là tiền bán đấu giá, tổng cộng là 306,584 vạn Chân Nguyên Thạch.
Phốc!
Tạ Đông Lai lập tức phun ra ngoài, chờ chút, Lăng Hàn không phải là người mua, mà là chủ bán?
Hơn ba tỷ, điều này có ý vị gì?
Khối Giới Linh Thạch cỡ lớn kia chính là Lăng Hàn bán, bằng không đâu thể nào được hơn ba tỷ?
Sắc mặt hắn kịch biến, chỉ cảm thấy thật giống như bị người đánh một tát, cực kỳ khó chịu.
Hóa ra, vẫn chỉ là hắn tác quái mà thôi.
Hắn tràn đầy tự tin nói muốn bắt Giới Linh Thạch, để đối phương mở mang kiến thức một chút, nhưng Lăng Hàn là chủ bán Giới Linh Thạch! Hắn không ngừng ra giá, trên thực tế là đang làm áo cưới cho Lăng Hàn, vì thế, hắn còn đắc tội một vị cường giả Hằng Hà Cảnh.
Hắn thật là một ngốc điểu a!
Tạ Đông Lai không chút nào trách mình, chỉ cảm thấy Lăng Hàn quá đáng ghét, đối phương cái gì cũng rõ ràng, nhưng một mực cái gì cũng không nói, để hắn tự tìm lúng túng.
Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!
Hắn là hậu nhân của Tạ đại tướng quân, nắm giữ bối cảnh Hằng Hà Cảnh, coi như đối phương là một vị Đan Sư cấp tám thì đã làm sao, so với hắn, ngay cả tư cách xách giày cũng không có!
Lăng Hàn cất túi không gian đi, cũng không kiểm lại một chút.
- Hàn thiếu không kiểm tra sao?
Kim Minh cười nói.
- Ta tin tưởng đại nhân.
Lăng Hàn cũng cười nói.
Kim Minh gật gù, tuy phòng đấu giá Kim Nguyên từ trước đến giờ lấy thành tín xưng danh, chưa bao giờ có tiền lệ lừa dối khách hàng, nhưng gần bốn trăm triệu Chân Nguyên Thạch đó là của cải kinh người cỡ nào, ngay cả cường giả Tinh Thần Cảnh cũng có thể vì đó động tâm, động chút tay chân cũng không kỳ quái.
Nhưng Lăng Hàn tin tưởng hắn như thế, để hắn không khỏi hài lòng, cảm thấy người trẻ tuổi này rất tốt.
Lăng Hàn không nói nhảm, ở trước mặt cường giả như vậy thì đừng bao giờ nói dối mới tốt.
Tử Nguyệt Thần Nữ lộ ra vẻ tán thưởng nói:
- Số tuổi thật của ngươi hẳn chưa tới năm mươi, không chỉ ở võ đạo bước vào Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị đỉnh cao, ở trên đan đạo cũng đạt đến cấp tám, cái thành tựu này phỏng chừng có thể khinh thường toàn bộ Thần giới.
Cái gì!
Kim Minh cùng Tạ Đông Lai đều kinh hãi đến biến sắc, phản ứng đầu tiên chính là Tử Nguyệt Thần Nữ nhìn lầm, làm sao có khả năng có thiên tài võ đạo cùng đan đạo đại sư trẻ tuổi như thế?
Không quá năm mươi?
Không thể tưởng tượng, hoàn toàn không thể tưởng tượng!
Nhưng một vị cường giả Hằng Hà Cảnh sẽ trông nhầm sao?
Trong lòng Lăng Hàn rùng mình, cường giả dù sao cũng là cường giả, hắn trẻ tuổi, cái này ai cũng biết, nhưng Nhật Nguyệt Cảnh nhìn hắn chỉ có thể đoán ở ngàn tuổi trở xuống, Tinh Thần Cảnh chỉ có thể làm ra kết luận trăm tuổi trở xuống.
Nhưng đối phương tiến một bước hạn chế đến dưới năm mươi tuổi, đừng nhìn chỉ kém năm mươi năm, nhưng Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị nắm giữ tuổi thọ cao tới trăm vạn năm, có thể làm ra phán đoán chính xác như thế, cái nhãn lực này thực đáng sợ.
- Cứ theo đà này, nói không chắc ngươi có thể ở trong vòng ngàn năm thẳng tiến Đan Sư cấp mười lăm, đến lúc đó, ngay cả ta cũng phải xin ngươi luyện đan.
Tử Nguyệt Thần Nữ nói.
Đan Sư cấp mười lăm?
Lăng Hàn ở trong lòng suy tính, Tử Nguyệt Thần Nữ hẳn là Hằng Hà Cảnh đại cực vị, cho nên mới phải cần thần đan cấp mười lăm.
- Đại nhân khích lệ, có điều, nếu như tại hạ đạt đến cấp mười lăm, nguyện vô điều kiện luyện đan cho đại nhân.
Lăng Hàn nói.
- Ồ?
Tử Nguyệt Thần Nữ kinh ngạc, luyện đan vô điều kiện, cái này là một hứa hẹn không nhỏ.
Đan Sư đẳng cấp càng cao, vậy muốn nhờ ra tay luyện đan phải trả giá càng cao, đặc biệt từ cấp chín bắt đầu, luyện một lần đan thời gian càng ngày càng dài, từ mấy tháng đến mấy năm không giống nhau.
Như thần đan cấp mười lăm, luyện một lần cần khoảng mười năm. Tương đương lãng phí mười năm sinh mệnh, mười năm tuổi thọ của một vị Đan Sư cấp mười lăm, cái này giá trị bao nhiêu?
Bởi vậy muốn xin một vị Đan Sư cấp cao ra tay, cần bỏ ra cái giá khổng lồ.
Nhưng Lăng Hàn lại còn nói luyện đan vô điều kiện, đây cũng quá hùng hồn.
Lăng Hàn lại nói:
- Đại nhân có phải kỳ quái hay không? Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, ta có một vị hồng nhan tri kỷ đang ở trong Tử Nguyệt Quân của đại nhân, ta cũng chỉ là muốn nhờ đại nhân trông nom một chút, mới sẽ rộng rãi như vậy.
Tử Nguyệt Thần Nữ không khỏi cười to, Lăng Hàn ăn ngay nói thật như thế, nói ra tư tâm, ngược lại tranh thủ được nàng hảo cảm, cho rằng người đàn ông này chân thành, càng mấu chốt chính là, chịu vì nữ nhân của mình trả giá.
- Người trẻ tuổi, đi theo ta!
Nàng nói.
- Vâng, đại nhân!
Hai người rời đi, Tạ Đông Lai muốn theo, lại bị Tử Nguyệt Thần Nữ tiện tay vung lên, vèo, không biết bị vứt tới nơi nào rồi.
- Thiếu chủ!
Hai lão bộc vội vã đuổi theo điểm đen nhỏ kia, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ Tạ Đông Lai.
Tử Nguyệt Thần Nữ rất có hứng thú với Lăng Hàn, hỏi hắn chuyện của Thiên Phượng Thần Nữ, cũng rõ ràng ân oán của hắn và Tạ Đông Lai, không khỏi nói:
- Liền để tiểu tình nhân của ngươi tạm thời ở trong quân của ta đi, ngay cả Tạ Tiền đến thì đã có sao, ta không sợ hắn!
Lăng Hàn thành tâm nói, trước khi rời Vân Đính Tinh, Thiên Phượng Thần Nữ ở trong Tử Nguyệt Quân hẳn là an toàn nhất, chờ hắn giải quyết Ngũ Tông xong, vậy bọn họ liền cùng một chỗ quay lại Đại Lăng Triều, quản ngươi Tạ Tiền hay Tạ Hậu.
- Cái lệnh bài này ngươi cầm, cho phép ngươi mỗi tháng có thể tiến vào Tử Nguyệt Quân một lần, gặp tiểu tình nhân của mình.
Tử Nguyệt Thần Nữ ném ra một tấm thiết bài cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn đại hỉ, đừng nhìn một tháng mới có thể gặp một lần, nhưng nơi đóng quân của Tử Nguyệt Quân là xưa nay không hoan nghênh nam nhân, đây thực sự là phá một tiền lệ.
Tử Nguyệt Thần Nữ vung tay lên, thân hình phá không, trong nháy mắt liền biến mất.
Tinh Thần Cảnh liền có thể phi hành, tốc độ của Hằng Hà Cảnh tự nhiên càng thêm kinh người.
Lăng Hàn thu hồi lệnh bài, không khỏi lộ ra nụ cười, nếu như nhìn thấy hắn ngông nghênh tiến vào quân doanh, Thiên Phượng Thần Nữ lại sẽ kinh ngạc thành cái dáng dấp gì?