Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1387: Thời gian ngưng trệ (Hạ)



Vân Nữ hỏi, nàng là nữ nhân, lại là mỹ nữ, trời sinh có ưu thế giao tế hơn người, thuận tiện hỏi chút vấn đề.

Bắc Hoàng cùng Thạch Hoàng liếc nhìn nhau, cũng lắc đầu, vấn đề này ngay cả Thánh Nhân cũng đáp không được.

Nếu Lăng Hàn nghe được bọn họ thảo luận, liền có thể rất khẳng định mà nói cho bọn họ biết, chỉ có đồng thời lĩnh ngộ quy tắc hai giới, mới có thể mở ra cửa lớn đi về Tiên Vực, thu được vĩnh hằng chân chính.

Lăng Hàn lấy thân làm cung, lấy nguyên lực làm tiễn, bắn ra, dấu ấn lôi đình trên tay phải phát sáng, gia trì ở trên tiễn, đùng đùng đùng, trên tiễn nguyên lực nhảy lên tia chớp màu trắng, tỏa ra lực lượng Thiên uy.

Xích Hoang Cực kinh sợ, mũi tên này vẫn không có bắn ra liền để hắn cảm giác được áp lực đáng sợ, một khi phát ra, tất nhiên kinh động thiên hạ.

Vèo, Lăng Hàn nhẹ buông tay, tiễn nguyên lực bắn ra, nhanh như lưu quang.

Diệt Long Tinh Thần Tiễn vốn cực nhanh, hiện tại lại dung hợp thiên kiếp lôi đình, tự nhiên tăng tốc độ lên một nấc thang, tay mới buông lỏng, trong nháy mắt đã đi tới ngực Xích Hoang Cực.

Xích Hoang Cực kinh hãi đến biến sắc, hắn biết mũi tên này của Lăng Hàn tất nhiên cực kỳ đáng sợ, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ cấp tốc như thế, ở trong mắt hắn, tiễn nguyên lực đan dệt lôi đình, phóng to vô hạn, cực kỳ chói mắt.

- Định!

Hắn quát to, da mặt vặn vẹo, một luồng khí tức cổ xưa từ trong cơ thể hắn bắn ra, cực kỳ huyền diệu.

Thế giới... Đột nhiên biến chậm.

Mũi tên ánh sáng chậm như kiến bò, mà Xích Hoang Cực lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắn lệch người đi, tránh ra mũi tên.

Nhưng ngay trong nháy mắt này, thế giới lại khôi phục bình thường.

Xèo, tiễn nguyên lực bắn qua, mang theo chớp giật đan dệt đi vào phương xa.

Xích Hoang Cực vừa giận vừa sợ.

Hắn có một bí mật lớn, đó chính là huyết mạch của hắn cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể khống chế thời gian, khiến một bộ phận khu vực quanh người tạm dừng thời gian, nhưng chỉ có thể kéo dài trong nháy mắt mà thôi.

Có khả năng ảnh hưởng thời gian, cái này không thể nghi ngờ là năng lực đáng sợ nhất trên đời này, chỉ cần cho hắn cơ hội gần người, thậm chí lấy Tinh Thần Cảnh cũng có thể giết Hằng Hà Cảnh.

Nhưng năng lực như vậy không thể tùy ý triển khai, mà mỗi ba ngày mới có thể một lần. Bởi vì cần dùng đến lực lượng huyết mạch của hắn, một khi tiêu hao loại lực lượng thần bí trong huyết mạch kia, hắn chỉ có thể chậm rãi khôi phục.

Đại năng lực như vậy, lại liền dùng mất!

Xích Hoang Cực đương nhiên giận dữ, hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn, nhưng càng không dám khinh thường, chỉ lo Lăng Hàn lại bắn một mũi tên, hắn sẽ không cách nào phát động năng lực như vậy. Hắn khẽ quát một tiếng, giết tới Lăng Hàn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hắn rút ngắn khoảng cách, nhưng không cận thân vật lộn, gần như khoảng một trượng, như vậy vừa có thể làm cho Lăng Hàn không cách nào phát huy tài bắn cung, lại có thể để sức chiến đấu của hắn phát huy tốt nhất.

Lăng Hàn không sợ, hắn chỉ kỳ quái, tại sao vừa nãy Diệt Long Tinh Thần Tiễn bắn tới trước người Xích Hoang Cực, trong nháy mắt lại giống như dừng lại một chút.

Tuy đó chỉ là nháy mắt bé nhỏ không đáng kể, nhưng ngừng như thế, lại cho đối phương cơ hội né tránh qua một bên.

Thời gian ngưng trệ?

Trong lòng Lăng Hàn rùng mình, nếu thật như vậy, vậy bí pháp kia cũng quá mạnh mẽ đi. Có điều, nếu như Xích Hoang Cực thật nắm giữ bí pháp như vậy, không phải tuyệt đối vô địch rồi sao, làm sao có khả năng cùng Bắc Hoàng đánh khó phân thắng bại như thế, cuối cùng dựa vào Thánh khí thắng được?

Bí pháp như vậy tất nhiên không thể luôn triển khai, cho nên mới chỉ có thể dùng ở thời điểm mấu chốt nhất.

Then chốt là, có thể dùng mấy lần?

Lăng Hàn cũng không lo lắng, coi như hắn bị Xích Hoang Cực khống chế thời gian, nhưng lấy thể phách của hắn, ở trong nháy mắt như vậy muốn đánh giết hắn là sự tình hoàn toàn không hiện thực.

Hắn mở ra bàn tay lớn, đánh về phía đối phương.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hai siêu cấp Vương giả triển khai đối đầu, đây là trận chiến cuối cùng, người thắng có thể độc hưởng phúc vận gia thân.

Vừa bắt đầu, Lăng Hàn cùng Xích Hoang Cực đều có kiêng kỵ, chỉ lo đối phương cất giấu sát chiêu khủng bố gì, nên đánh vô cùng cẩn thận, không dám buông tay buông chân.

Nhưng đánh đánh tầm đó, tính khí cùng ngạo khí của hai người cũng đánh ra rồi.

- Quyền Phá Vô Cực!

Xích Hoang Cực hét lớn một tiếng, song quyền vung lên, như sừng dê tách ra, va chạm về phía Lăng Hàn.

Oanh, áp lực như núi.

Lăng Hàn hừ một tiếng, cũng không giấu dốt, vận chuyển Thiên uy, trấn áp tới Xích Hoang Cực.

- Ha ha ha, chiêu này đối với ta vô dụng!

Xích Hoang Cực cười to nói, trong đôi mắt lóe lên quang mang sáng tối chập chờn, trong cơ thể có một đám lửa thiêu đốt, miễn cưỡng đốt đi Thiên uy kéo tới.

Đây là một ngọn lửa màu đen, chỉ nhìn một chút liền để Lăng Hàn thấy lạnh cả người.

- Bản Nguyên Thần Diễm!

Thạch Hoàng cùng Bắc Hoàng kinh ngạc thốt lên, hai người nhìn lẫn nhau, đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Cái gì là Bản Nguyên Thần Diễm?

Vân Nữ hỏi, không hiểu liền hỏi, ngược lại nữ nhân có ưu thế, không cần lo lắng vấn đề mặt mũi.

Thạch Hoàng biểu hiện nghiêm nghị nói:

- Trong thiên địa, tổng cộng có chín mươi chín loại Thần diễm, trong truyền thuyết, đây là thời điểm thiên địa sơ khai liền tồn tại.

- Thần giới có, Minh Giới cũng có!

Bắc Hoàng gật gù, nói tiếp.

- Bản Nguyên Thần Diễm cơ bản không thể cùng sinh linh hòa vào nhau, nhưng cũng có tình huống đặc thù, người có Bản Nguyên Thần Diễm... Đều không ngoại lệ có thể thành Thánh Nhân! Mà trong thiên địa tổng cộng có chín mươi chín loại Thần diễm, bất tử bất diệt, dù cho cùng sinh linh dung hợp, cũng sẽ ở sinh linh chết quay về thiên địa.

- Bản Nguyên Thần Diễm là chí bảo chân chính của thế gian, dừng ở trong cơ thể, có thể trợ giúp võ giả lĩnh ngộ đại đạo của hỏa trong thiên địa, lấy ra, thậm chí ngay cả Thánh Nhân cũng có thể thiêu sạch!

Thạch Hoàng lại nói.

- Đương nhiên, giới hạn ở cảnh giới, hiện tại Xích Hoang Cực không thể mạnh như vậy, nhưng đủ để sức chiến đấu của hắn tăng lên một hai tinh.

Bắc Hoàng nghiêm nghị nói.

Bọn người Vân Nữ biến sắc, ở trên cơ sở của bọn hắn còn có thể tăng lên một hai tinh cấp, cái này thật đáng sợ!

- Cái tên này... Lẽ nào là thiên địa sủng nhi sao?

Thạch Hoàng nhe răng, mặc dù hắn là con trai Thánh Nhân, nhưng gia sản còn không bằng Xích Hoang Cực a.

Tất cả mọi người nhìn về phía Dương Lâm, cái này cũng là một thiên địa sủng nhi, được một Thánh khí nhận chủ a.

Dương Lâm lắc đầu, cười khổ nói:

- So sánh với đó, ta quả thực chính là ăn mày!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.