Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1420: Dạy làm người



Thứ nhất trên người Lăng Hàn không có chút khí tức cường giả, thứ hai nếu như hắn là cường giả, hà tất xin dựa vào cha của nàng?

Nhưng sự thực là bảy người nam tử đội khăn càng ngày càng loạn, rốt cục ngươi đánh ta một quyền, ta oanh ngươi một chưởng, nghiêm trọng nhất thậm chí còn bị chém một đao, cái bụng cũng phá tan rồi.

Lần này, bọn họ không dám tiếp tục ra tay, mà kiêng kỵ nhìn Lăng Hàn, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này quá yêu tà.

- Không chơi nữa sao?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười.

- Làm sao không chơi, đương nhiên phải chơi, còn phải chơi lớn!

Giang Xảo Linh vừa thấy, ngay lập tức kêu lên, nếu có thể mượn cơ hội này triệt để doạ lui Lăng Nhạc Phong, sau này nàng sẽ thanh tịnh nhiều hơn.

Bảy người nam tử đội khăn liên tục lắc đầu, bọn họ không muốn chơi a, không thấy bọn họ bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, thảm nhất thậm chí ruột đã chảy ra sao.

- Nhanh đi gọi viện binh!

Nam tử đội khăn đá người đối diện một cước.

- Vâng! Vâng!

Người kia vội vàng gật đầu, như một làn khói bỏ chạy.

- Ngươi có gan đừng chạy!

Nam tử đội khăn kích tướng nói, hắn chỉ lo Lăng Hàn bỏ chạy, vậy coi như đưa đến cứu binh cũng không làm gì được Lăng Hàn, dù sao thế lực Dương Thái Tổ nhất mạch cũng rất lớn.

- Đương nhiên không chạy, sợ cái gì chứ!

Giang Xảo Linh hai tay chống nạnh.

- Nhanh đi gọi Lăng Nhạc Phong tới, xem đại thúc làm sao dạy hắn làm người!

Lăng Hàn không nói lời nào, mặc Giang Xảo Linh làm phát ngôn viên của hắn.

Một lát sau, cứu binh đến rồi.

Đây là ba Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, tỏa ra khí tức mạnh mẽ.

- Liễu sư huynh, Triệu sư huynh, Mã sư huynh!

Nam tử đội khăn vui mừng khôn xiết, vội vàng bắt chuyện với ba người kia.

- Chính là tiểu tử này, dám to gan miệt thị Lăng thiếu!

- Ồ?

Liễu sư huynh đi lên vài bước, ánh mắt quét Lăng Hàn một hồi, không khỏi lộ ra vẻ khinh thường. Hắn hừ một tiếng nói:

- Ngươi ngay cả người như vậy cũng không dọn được, còn muốn ba người chúng ta ra tay?

Hắn đảo qua bảy người nam tử đội khăn, trên thân mỗi người nhuốm máu, vẻ không vui càng nồng.

Trong mỗi một tông môn khẳng định còn phân liệt rất nhiều chi hệ, như bọn họ là Lăng phái, mà Lăng Hàn cùng Giang Xảo Linh hiển nhiên là Dương phái. Hiện tại người Lăng phái bị Dương phái đánh, bọn họ tự nhiên cảm thấy trên mặt tối tăm.

- Liễu sư huynh…

Nam tử đội khăn yếu yếu nói, hắn cũng cảm thấy rất oan ức, rõ ràng thực lực của Lăng Hàn thật không ra sao, nhưng dưới chân di động, liền để bọn họ loạn thành một đoàn, nói ra cũng mất mặt.

Liễu sư huynh khoát tay áo một cái, ngăn nam tử đội khăn nói, bất kể như thế nào, nếu người Lăng phái bị đánh, hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Ngươi, quỳ xuống!

Hắn chỉ vào Lăng Hàn nói, tràn ngập áp bức ở trên cao nhìn xuống.

- Cho ngươi một cơ hội, chỉ cần quỳ ba ngày ba đêm, tạm tha ngươi một lần.

- Liễu Đông Đông, ngươi vênh váo cái gì, coi mình rất đáng gờm sao?

Giang Xảo Linh lại không nhịn được bắt đầu đốt lửa.

- Đại thúc, không cần cho ta mặt mũi, đánh, đánh cho ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra!

- Ta tên Liễu Đông Minh!

Liễu sư huynh lớn tiếng nói, trên trán gân xanh nhảy lên.

- Ngươi không cảm thấy Liễu Đông Đông càng thêm êm tai sao?

Giang Xảo Linh đầy mặt ngây thơ rực rỡ, nhưng ai tin tưởng nàng hồn nhiên vô tà, vậy nhất định sẽ bị lừa đến đầu óc choáng váng.

- Đáng ghét!

Liễu Đông Minh không nhịn được ra tay, chộp tới Giang Xảo Linh.

Giang Xảo Linh nhạy bén cỡ nào, nếu nàng có ý định đốt lửa, thì làm sao có khả năng không có phòng bị? Nàng vẫn ở bên cạnh Lăng Hàn, Liễu Đông Minh vừa ra tay, nàng liền trốn ra phía sau của Lăng Hàn, hoàn mỹ để Lăng Hàn làm bia đỡ đạn.

- Tránh ra!

Liễu Đông Minh lớn tiếng quát.

Lăng Hàn không hề trả lời, nhưng cũng không có tránh ra, cái này ở Liễu Đông Minh xem ra tự nhiên là khiêu khích, một chưởng vỗ về phía Lăng Hàn, trên người hắn có bốn Sơn Hà nổi lên, hóa thành áp lực đáng sợ.

Sơn Hà ra ngoài, tăng lên lực công kích.

Lăng Hàn chếch bước, sau đó rất tùy ý vỗ một chưởng, nhưng bất kể là thời cơ hay lực lượng, đều khống chế cực kỳ vừa vặn, rõ ràng không có lực lượng bao lớn dật động, nhưng Liễu Đông Minh lại không tự chủ được xông về phía trước, oành, ngã ấp sấp.

Nam tử đội khăn suýt chút nữa bật cười, mới vừa rồi ngươi còn nói ta phế vật, chính mình không phải cũng giống ta? Nhưng bọn họ chung quy là một trận doanh, đối mặt ngoại địch cũng không thể khuỷu tay ra bên ngoài a.

Giang Xảo Linh thì không kiêng kỵ như vậy, cất tiếng cười to, còn vỗ tay nói:

- Đại thúc, ngươi thật mạnh, hiện tại ta tin tưởng ngươi là bằng hữu của cha ta, bởi vì ngươi cùng ta cha nham hiểm giống nhau!

Có đánh giá cha mình như thế sao?

Lăng Hàn không khỏi lắc đầu, hơn nữa về tính cách hắn cùng Giang Dược Phong căn bản không có chút giống nhau a.

Liễu Đông Minh bò lên, dùng ánh mắt nghi ngờ không thôi nhìn Lăng Hàn.

Hắn không rõ, một đòn này của Lăng Hàn rõ ràng không có sử dụng lực lượng bao lớn, hơn nữa tốc độ cũng không nhanh, tại sao hắn liền bị một chưởng vỗ trúng, không tự chủ được ngã ấp sấp? Hắn đặt mình vào vị trí của Lăng Hàn, nhưng mặc hắn nghĩ như thế nào cũng không cho là mình có thể làm được.

Bởi vì không rõ, để hắn không dám tiếp tục ra tay.

Ý nghĩ của hắn là chính xác, bất luận Sơn Hà Cảnh nào cũng không thể làm được như Lăng Hàn. Bởi vì Lăng Hàn vận dụng không phải lực lượng, mà là quy tắc, quy tắc tầng thứ càng cao hơn, mới có thể ở dưới tình huống lực lượng không hiện ra dễ dàng chà đạp một tên Sơn Hà Cảnh.

- Nhanh, nhanh đi cầu viện!

Liễu Đông Minh nói với nam tử đội khăn.

Nam tử đội khăn không khỏi chảy mồ hôi lạnh, tại sao câu nói này quen thuộc như vậy? Không phải là trước đó hắn nói với tiểu đệ bên người sao? Hiện tại người thay đổi, nhưng lời nói không thay đổi.

Hắn vội vàng xoay người bỏ chạy, đi mời người càng mạnh hơn đến.

Ngay cả đại viên mãn cũng không phải đối thủ, vậy chỉ có thể đi mời trưởng bối Nhật Nguyệt Cảnh.

- Các hạ xưng hô như thế nào?

Liễu Đông Minh trầm giọng hỏi.

Lăng Hàn phất phất tay nói:

- Ngươi còn chưa xứng biết!

Liễu Đông Minh suýt nữa tức chết, hắn tiến thêm một bước nữa liền trở thành cao tầng Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng lại bị người phất tay quát mắng, phảng phất như a miêu a cẩu không quan trọng gì, để hắn làm sao nhịn được?

Chờ, chờ cao thủ Lăng phái đến, xem có trấn áp ngươi thành chó không!

Một lát sau, nam tử đội khăn dẫn theo một người đàn ông tuổi trung niên bước nhanh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.