Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1434: Cửu Yêu bái sư



- Không sai.

Đinh Bình gật gù, sau đó lại bỏ thêm một câu.

- Nếu chúng ta cảnh giới tương đồng, ta không có chắc chắn thắng ngươi.

- Ta có!

Nhưng Cửu Yêu một mực chắc chắn.

Sắc mặt của Đinh Bình không khỏi tối sầm lại, ngươi con mẹ nó cũng quá không khiêm tốn đi. Hắn cũng không khách khí nói:

- Đáng tiếc, ngươi không thể bước vào Cực Cảnh, sau này sẽ vĩnh viễn kém ta một cảnh giới nhỏ, đánh nhau cùng cấp ngươi tất bại!

Cửu Yêu trầm mặc, một lát sau mới nói:

- Ngươi làm sao tu ra Cực Cảnh?

Cái tên này là ngớ ngẩn sao?

Đinh Bình kinh ngạc, toàn bộ Thần giới lại có bao nhiêu người tu ra Cực Cảnh? E là số lượng này so với Hằng Hà Cảnh còn ít hơn. Vậy này tự nhiên là bí mật lớn, ngươi ta đánh nhau một hồi, mở miệng hỏi như thế thật được sao?

Nhưng rất nhanh Đinh Bình liền hiểu rõ, tuy Cửu Yêu này sát khí ngút trời, nhưng bản thân như một tờ giấy trắng, căn bản không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, bởi vậy, hắn nghĩ cái gì liền hỏi cái đó, không có giả bộ.

Hắn suy nghĩ một chút mới nói:

- Thầy ta chỉ điểm ta rất nhiều, lại thêm chính ta cũng không ngu ngốc, cuối cùng phá tan ngưỡng cửa Cực Cảnh.

- Sư phụ ngươi là ai?

Cửu Yêu ngẩng đầu lên nói, hai mắt lòe lòe, thật giống như tìm được mục tiêu cuộc sống.

- Ầy.

Đinh Bình chỉ vào phương hướng của Lăng Hàn.

Cửu Yêu nhìn lại, nhìn chằm chằm Lăng Hàn một hồi, đột nhiên tóc đen dựng thẳng lên, cả người nổi da gà, thật giống như dã thú gặp phải nguy hiểm, không nhịn được làm ra tư thái phòng ngự.

- Người này... thật mạnh!

Hắn nói.

- Sư phụ ta tương lai tất nhiên là cường giả đệ nhất thiên hạ!

Đinh Bình tràn đầy tự tin nói.

- Khặc!

Lúc này, có người ho khan một tiếng, đánh gãy hai người trò chuyện, là người dẫn chương trình của giác đấu trường.

- Trận chiến này, Đinh Bình thắng! Chúng ta vì tân quán quân hoan hô, đây là quán quân thứ hai trong 70 ngàn năm qua!

Nhưng Đinh Bình không để ý chút nào, đây chỉ là một thành thị trong Đại Xích Dương Đế Triều, toàn bộ Thần giới có bao nhiêu nơi như thế này? Mục tiêu của hắn là Tinh Thần Đại Hải!

- Tiền đặt cược ta thắng đâu?

Hắn thúc giục, đây chính là sư phụ dặn dò.

- Xin chờ đợi, bởi vì con số quá lớn, không phải trong thời gian ngắn liền có thể tập hợp.

Người dẫn chương trình lau mồ hôi lạnh, mười ức Chân Nguyên Thạch a, quá đáng sợ.

Có điều, sau đó tiểu tử này còn dám đi ra thành thị sao?

Mang theo một số tiền kếch sù như thế, ai sẽ không động tâm?

Đừng nhìn tiểu tử này ở trong giác đấu trường vô địch, mở ra tiền lệ 70 ngàn năm, nhưng dù sao cũng chỉ là Sơn Hà Cảnh, tùy tiện đến một Nhật Nguyệt Cảnh liền có thể nghiền ép, huống chi Tụ Phong Thành có cường giả Tinh Thần Cảnh!

- Vậy mau mau đưa tới.

Đinh Bình ném ra một câu, lui ra nơi so tài.

Mấy người Lăng Hàn cùng một chỗ trở về khách sạn, tiền đặt cược của Đinh Bình còn chưa lấy tới, hiện tại lại tiếp tục hạ tràng chiến đấu tự nhiên không còn ý nghĩa. Lại nói, hiện tại trong túi bọn họ ngượng ngùng, Chân Nguyên Thạch chỉ có mấy khối như vậy, là dùng để tu luyện cùng thanh toán tiền thuê nhà.

Cầm mấy khối Chân Nguyên Thạch đi đánh cược, coi như thắng một ngàn lần lại có bao nhiêu?

- Ồ?

Thần thức của Lăng Hàn nhạy cảm, không khỏi lộ ra nụ cười.

- Làm sao vậy?

Thiên Phượng Thần Nữ hỏi.

- Chút nữa sẽ có một khách tới thăm.

Quả nhiên, bọn họ về khách sạn không bao lâu, liền có một người đến bái phỏng, tản mát ra khí tức đáng sợ trong nháy mắt liền để người trong khách sạn sợ đến sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa té xỉu.

Cửu Yêu!

- Ta muốn bái ngươi làm thầy.

Cửu Yêu đi thẳng vào vấn đề nói, giống như hắn nói chuyện căn bản sẽ không đi đường vòng.

Lăng Hàn không khỏi cười nói:

- Tại sao ta phải thu ngươi làm đồ đệ?

Cửu Yêu sửng sốt một chút, chăm chú nghĩ một hồi mới nói:

- Ta có thể thay ngươi giết người.

Cái này!

Lăng Hàn không khỏi im lặng, sát tính của thiếu niên này cũng quá nặng đi. Có điều, Cửu Yêu này cũng thật là một hạt giống tốt, yếu hơn Đinh Bình hai tinh cũng có thể đánh, ngày sau thành tựu tuyệt không dưới Đinh Bình.

Hơn nữa, tuy sát tính của Cửu Yêu nặng, nhưng tính cách vẫn như một tờ giấy trắng, còn có thể chậm rãi giáo dục, để hắn không đến mức lạm sát kẻ vô tội.

- Muốn bái ta làm thầy, chuyện thứ nhất chính là không thể loạn mở sát giới!

Lăng Hàn nghiêm nghị nói.

Cửu Yêu suy nghĩ một chút, gật gù, trực tiếp quỳ xuống, dập đầu ba cái:

- Đệ tử Cửu Yêu, bái kiến sư phụ!

Ta sát, ta chỉ nói nếu như muốn bái ta làm thầy, còn chưa đáp ứng a!

Lăng Hàn thở dài, tên đồ đệ này không khỏi cũng quá thẳng thắn đi! Có điều, cái này cũng là một loại ưu điểm hiếm thấy, trong thiên hạ, người bằng phẳng như vậy đã rất ít.

- Được, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đồ đệ thứ sáu của ta.

- Chúc mừng sư phụ! Chúc mừng Lục sư đệ!

Đám người Trần Thụy Tĩnh dồn dập chúc mừng.

Cửu Yêu nhìn bốn người Trần Thụy Tĩnh một chút, không khỏi lắc đầu nói:

- Tại sao các ngươi yếu như thế?

Hắn đầy mặt hiếu kỳ, rõ ràng là sư huynh của hắn, tại sao không đủ mạnh a!

Sắc mặt bốn người Trần Thụy Tĩnh không khỏi tối sầm lại, tại sao tiểu sư đệ này nói chuyện thẳng như vậy chứ?

- Ta nói Lục sư đệ, chúng ta người nào dùng một ngón tay cũng có thể trấn áp ngươi, ngươi còn dám nói chúng ta yếu?

Giang Dược Phong cười nói, bản thân hắn cũng là thiên tài, tự nhiên khó chịu.

- Đánh nhau cùng cấp, các ngươi cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của ta.

Cửu Yêu bình tĩnh nói, sắc mặt không hề có đắc ý, phảng phất chỉ đang nói một chuyện bình thường.

Đáng ghét a!

Bốn người Trần Thụy Tĩnh khẽ cắn răng, cảm thấy phải nên dạy vị sư đệ này biết cái gì gọi là tôn kính sư huynh.

Lăng Hàn không để ý tới trò đùa trẻ con của các đồ đệ, hắn biết bốn người Trần Thụy Tĩnh là khẳng định có chừng mực.

Chụp chụp chụp, cũng không lâu lắm lại có tiếng gõ cửa phòng truyền đến, chỉ thấy một tên phục vụ đẩy cửa đi vào, trên mặt tất cả là vẻ kính sợ:

- Mấy vị khách quan, Lệ gia đại tiểu thư muốn triệu kiến các ngươi.

Ở Tụ Phong Thành, Lệ gia, Lâm gia, Tư Đồ gia chính là Hào Môn cao cấp nhất, ở trong lòng của tất cả mọi người, kia chính là chân thần chí cao vô thượng. Hiện tại Lệ gia đại tiểu thư muốn gặp đám người Lăng Hàn, tự nhiên để hắn cảm giác được nghẹt thở.

Nhưng Lăng Hàn nở nụ cười nói:

- Há, muốn gặp sao, vậy thì mời nàng tới đây đi.

Hầu bàn này nhất thời thất sắc, cả kinh nói:

- Khách quan, kia là Lệ gia đại tiểu thư!

- Ta biết, ngươi lui đi.

Lăng Hàn cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.