Dưới muôn người chú ý, Lăng Hàn lộ ra nụ cười, lạnh nhạt nói:
- Đây chính là Thiên Ý Đao sao? Có chút ý nghĩa, để đầu của ta hơi đau
Phốc!
Tất cả mọi người phun ra ngoài, khó mà tin nổi đến cực điểm.
Tuy rất ít người tu bí thuật công kích thần thức, nhưng cũng không trở ngại mọi người phán đoán uy lực của thần thức công kích. Thiên Ý Đao của Cổ Đạo Nhất dài tới vạn trượng, chỉ xa xa liếc mắt nhìn cũng làm người ta cảm thấy hồn phi phách tán, công kích như vậy tất nhiên là cực kỳ đáng sợ.
Nhưng một đao này chém xuống, Lăng Hàn lại chỉ đầu có chút đau?
Ta sát, cái tên này không chỉ thể phách là cấp bậc quái vật, thần hồn cũng vậy a!
Ngay cả đám Vương giả đỉnh cấp như Long Hương Nguyệt, Tử Thần Phong… cũng lộ ra vẻ thận trọng, bọn họ tuyệt không muốn tao ngộ loại phòng ngự biến thái như Lăng Hàn, nếu như thật tao ngộ, vậy mục tiêu của bọn họ chính là phù thạch dưới chân Lăng Hàn, tuyệt không công kích bản thân hắn.
Bọn họ tự nghĩ chỉ luận lực công kích, không sánh bằng Cổ Đạo Nhất.
Tiếng cười của Cổ Đạo Nhất tự nhiên cũng im bặt, hắn thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm Lăng Hàn rất lâu, mới nói:
- Vậy tiếp vô thượng thần thông ta tu ra đời thứ tư, Liệt Diễm Phần Thiên!
Oanh, trong cơ thể hắn tuôn ra vô số hỏa diễm, hóa thành một vùng biển mênh mông, nhưng cực kỳ quỷ dị chính là, dù biển lửa vô tận như vậy trải ra bốn phía, nhưng trên dưới khoảng cách tuyệt đối ở trong hai trượng.
Nói cách khác, Cổ Đạo Nhất không cách nào công kích được người ở ngoài hai trượng, hay người ở dưới hai trượng.
Hỏa diễm như vậy vô cùng đáng sợ, cho dù đám người Tử Thần Phong, Thiên Hạ Đệ Nhị, Hồng Ma cũng không muốn hiện tại cùng Cổ Đạo Nhất đối đầu, dồn dập gia tăng ra tay, đoạt được một khối phù thạch, tăng lên độ cao.
Trong biển lửa, có vô số quái vật hiện lên, đều do thần văn ngưng tụ thành, dáng dấp quái lạ, đại bộ phận đều là Lăng Hàn từ trước tới nay chưa từng gặp qua.
Đây là Tiên thuật, vậy những quái vật này cũng có khả năng là Tiên thú.
Lăng Hàn ngược lại lộ ra nụ cười, phải biết hắn là ở trong Tiên Diễm thể ngộ ra ảo diệu của Dục Hỏa Trùng Sinh. Mà kia cũng không phải Tiên Diễm phổ thông, chính là Tiên Diễm của Tiên Hoàng.
Muốn đánh tan Tiên Diễm của hắn, đây là chuyện không thể nào, nhưng muốn tự vệ vậy thì quá dễ dàng.
Hắn cùng Tiên Diễm đã có thể hòa làm một thể, hỏa diễm lại mãnh liệt cũng không gây thương tổn được hắn, thật giống như tắm rửa ở trong nước ấm, chỉ có thoải mái khoan khoái, căn bản sẽ không hại người.
Hắn mở ra nguyên lực, bảo vệ phù thạch dưới lòng bàn chân, sau đó hung hăng giết về phía Cổ Đạo Nhất.
Ta sát!
Phía dưới, tất cả mọi người đều chấn kinh đến tê cả da đầu, hỏa diễm kia liếc mắt nhìn cũng làm người ta nổi da gà, ai bị vây quanh ở bên trong không gắt gao phòng thủ, bởi vì muốn lao ra biển lửa như vậy khẳng định sẽ tiêu hao rất nhiều, vậy phòng thủ chính là thủ đoạn tốt nhất, đợi đối phương lực kiệt, lại tiến hành phản kích.
Nhưng Lăng Hàn ngược lại tốt, gánh hỏa diễm như vậy xuất kích, thật không biết nên nói hắn là anh dũng, hay ngu xuẩn nữa?
- Không, hắn giống như có nắm chắt!
- Trời vậy, hỏa diễm cũng không thể gây tổn thương hắn!
- Ta làm sao có loại cảm giác, những ngọn lửa này thật giống như rất thân cận hắn?
- Chuyện này... Kẻ địch thả ra hỏa diễm cũng có thể sản sinh thân cận, tên này tuyệt đối là quái vật!
- Quái vật trong quái vật!
Nếu đối thủ nổ ra công kích, vậy coi như công kích này lại yếu, vậy cũng chỉ có thể không nhìn hoặc tiêu diệt, làm sao có khả năng sẽ thân cận? Cái này không hợp lý a!
Ngay cả Cổ Đạo Nhất cũng hai mắt trợn tròn, chân tâm muốn mắng một câu quái vật.
Lăng Hàn giết tới, một quyền bạo oanh.
Hắn không có nhiều thủ đoạn như Cổ Đạo Nhất, mặc dù là một quyền, nhưng bắn ra không phải quyền lực, mà là kiếm ý vô tận.
Ta tức là kiếm!
Đây là Lăng Hàn từ trong Thiên Ý đao vừa nãy được dẫn dắt, kiếm đạo cũng không cần hạn chế ở kiếm, bất kỳ pháp môn nào đều chỉ là một loại hình thức, chỉ có lực lượng, quy tắc mới là căn bản.
Đã như vậy, ta hà tất lưu ý chiêu kiếm này là đánh ra như thế nào?
Hắn có một loại hiểu ra, kiếm ý càng thêm ngưng tụ, thật giống như phát sinh một loại lột xác nào đó.
Lần này Cổ Đạo Nhất thật đúng là kinh rồi, ngươi ở thời điểm chiến đấu còn có thể hiểu ra? Hí!
Tiểu tử này thiên phú không bằng mình, thể chất không bằng mình, tất cả điều kiện Tiên Thiên có thể nói không bằng mình, nhưng ngộ tính thật đáng sợ, để hắn cũng phát lên hàn ý.
Ở Tiên Vực, tuổi thọ của Võ Giả vô hạn, chỉ cần không bị Thiên Nhân ngũ suy dằn vặt chết, vậy liền có đủ thời gian đi đánh bóng nguyên lực, hoàn thiện bản thân, nhưng duy nhất không thể bù đắp, chính là ngộ tính.
Nói cách khác, nhìn hắn thiên tài như vậy cũng là vì khởi điểm cao, nỗ lực nhanh, có thể rất nhanh bỏ người khác lại đằng sau, nhưng tu luyện không phải là nỗ lực khoảng cách ngắn, mà là từ từ chạy cự li dài, thậm chí là không nhìn thấy phần cuối.
Sau khi chạy ra khoảng cách nhất định, hắn sẽ chậm lại, bởi vì ở trên con đường chí cao, so không phải thể chất, thiên phú, mà là thể ngộ thiên địa huyền diệu.
Người có ngộ tính cao, liền có thể cái sau vượt cái trước, đuổi bằng phẳng, thậm chí vượt qua!
Người như vậy... Không thể lưu!
Sát khí của Cổ Đạo Nhất càng rực cháy, con đường Vương giả của hắn tuyệt không cho phép xuất hiện người cạnh tranh, thậm chí người cướp Đạo.
Giết!
- Thần thông ngũ thế, Triêu Thiên Côn!
Hắn hét dài một tiếng, nguyên lực ngưng tụ, ở trong tay hóa ra một cái gậy màu vàng, quay về Lăng Hàn nặng nề đập tới, biển lửa trong nháy mắt thu hồi, hắn còn không có năng lực đồng thời triển khai hai môn tuyệt thế thần thông.
Phía dưới, tất cả mọi người đã nhìn mất cảm giác.
Không hổ là Cổ Đạo Nhất, triển khai mỗi một môn bí pháp đều là uy lực vô biên, người khác chỉ cần nắm giữ một loại liền có thể khinh thường thiên hạ, nhưng ở trên người hắn, cái này tựa hồ xa xa không phải phần cuối.
Oanh, Triêu Thiên Nhất Côn, phá thiên nát địa!
Cái này đi là con đường hoàn toàn bá đạo, không nói hư, ta một côn hạ xuống, thiên địa đều đổ nát, ép bằng phẳng tất cả.
Vũ Hoàng không khỏi ngứa tay, thật muốn để Lăng Hàn tránh ra, mình đi đánh thoải mái.
Lăng Hàn cũng hào hùng vạn trượng nói:
- Đây mới gọi là chiến đấu!
Hắn giơ tay, tương tự ngưng tụ nguyên lực, hóa thành một thanh kiếm, nghênh tiếp về phía Triêu Thiên Côn.