Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1591: Trâu hoang va chạm



Một khu khác tuy không có Cổ Đạo Nhất, nhưng cường giả cũng không ít, có Long Hương Nguyệt, Thiên Hạ Đệ Nhị cùng Hồng Ma, mà đối thủ thứ nhất của Lăng Hàn chính là Thiên Hạ Đệ Nhị.

Đây tuyệt đối là một trận đại chiến, Vương giả hàng đầu trong lúc đó quyết đấu.

- Ta muốn tự tay đánh bại ngươi!

Long Hương Nguyệt trước tiên chạy tới, đầu ngón tay suýt chút nữa chỉ đến trên lỗ mũi Lăng Hàn:

- Vì lẽ đó, ở trước vòng bán kết, ngươi không nên thua!

Nàng muốn cùng Lăng Hàn gặp gỡ, chỉ có thể là trận chung kết trên một khu.

Thiên Hạ Đệ Nhị ở ngay bên cạnh, khóe miệng không khỏi co giật, ngươi nói như vậy là trù ta thua sao?

Lăng Hàn mỉm cười, Long Hương Nguyệt cùng Thiên Hạ Đệ Nhị cũng đã bước vào Hằng Hà Cảnh, có thể nói kình địch. Hắn nói:

- Đại nhân nhà ngươi thì sao, có đột phá thành Chân Long hay không? Ta muốn mua các ngươi một cái sừng rồng, muốn điều kiện gì cũng có thể thương lượng.

Cái này, tên này còn dám nói chuyện này?

Sắc mặt của Long Hương Nguyệt càng thêm khó coi, trong gia tộc của nàng quả thật có một người thành tựu Chân Long, là tiểu cô của nàng, là tuyệt thế thiên kiêu của Long gia, hơn nữa dáng dấp cũng nghiêng nước nghiêng thành, so với nàng còn muốn đẹp hơn ba phần.

Cái này không phải ăn trong bát, lại nhìn trong nồi sao?

Phi phi phi, ai là trong bát của hắn!

- Muốn mơ ước tiểu cô của ta? Mơ hão!

Nàng lạnh lùng nói, xú nam nhân, lòng tham không đáy.

Lăng Hàn lại không biết bộ tộc các nàng còn có quy củ kỳ kỳ quái quái như vậy, trong lòng không khỏi nhổ nước bọt, ta cũng không có làm gì ngươi a, tại sao ngươi không ưa ta như thế?

Ta cũng không có nói cường đoạt sừng rồng, mà là đồng giá trao đổi, cần tính khí lớn như vậy sao?

Nữ nhân, thực sự là sinh vật kỳ quái.

- Lăng Hàn, ta rất chờ mong đánh với ngươi một trận!

Thiên Hạ Đệ Nhị nói, âm thanh rầm rầm như Lôi.

Hắn hình thể kinh người, như một Man Hùng, Lăng Hàn đứng ở trước mặt hắn thật giống như một đứa bé.

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Vậy thì toàn lực chiến một trận!

- Khà khà, như ngươi mong muốn!

Hai người còn chưa đánh đã tràn ngập mùi thuốc súng, điều này cũng làm cho người ở phụ cận nghe đến nhiệt huyết sôi trào, ước gì hai người này lập tức đấu võ, Vương giả đỉnh cấp tranh tài tất nhiên vô cùng đặc sắc.

Cũng không lâu lắm, tám trận chiến đấu trong cùng một lúc tiến hành.

Lăng Hàn cùng Thiên Hạ Đệ Nhị lần thứ hai đứng song song, mà Thiên Hạ Đệ Nhị cũng không có bất cẩn, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cả người mọc ra rất nhiều lông đen.

Hắn vốn như Man Hùng, hiện tại hầu như không có một chút xíu giống người, có răng nanh từ trong miệng dò ra, móng tay trở nên to dài đen thui, toả ra hàn quang, mà toàn bộ thân thể càng làm cho người nhìn mà phát khiếp, phảng phất như một Hồng Hoang cự thú đến từ viễn cổ.

- Thiết Cốt Man Hùng huyết mạch!

Có người kinh ngạc thốt lên.

Trong lòng Lăng Hàn rùng mình, Thiết Cốt Man Hùng chính là Thượng Cổ Thần thú, tuy kém Chân Long một chút, nhưng Thiết Cốt Man Hùng ở trạng thái toàn thịnh cũng là cấp bậc Sáng Thế Cảnh, cực kỳ đáng sợ.

- Gào!

Thiên Hạ Đệ Nhị hét lớn, nhanh chân vọt tới, như một chiếc chiến xa, đánh thẳng Lăng Hàn.

Thiết Cốt Man Hùng, thể phách cường hoành hàng đầu thiên hạ, đây chính là tồn tại có thể cùng Chân Long liều mạng.

Sắc mặt Lăng Hàn quái lạ, cùng mình thiếp thân cận chiến? Ngươi dũng khí từ đâu tới a?

Thể phách của Thiết Cốt Man Hùng ở Thần Giới là số một số hai, có thể cùng Chân Long va chạm, nhưng cũng chỉ là ở Thần Giới mà thôi. Hắn tu luyện là Bất Diệt Thiên Kinh, lực công kích bằng không, nhưng nói đến phòng ngự, khà khà…

Đến!

Lăng Hàn cũng xông ra ngoài, đánh tới Thiên Hạ Đệ Nhị.

Oành!

Hai người ai cũng không né tránh, tự nhiên là va vững vàng, đụng chặt chẽ, sau khi đụng, hai người đồng thời lui về phía sau, mọi người đều là Vương giả cấp ba, cùng là Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị, lực lượng không phân cao thấp.

Thiên Hạ Đệ Nhị lắc lắc đầu, vừa nãy va chạm để hắn có chút choáng. Nhưng hắn lập tức nhếch miệng nở nụ cười nói:

- Trong cùng cấp, ta còn chưa bao giờ gặp ai dám theo ta cứng đối cứng, ngươi có thể kiên trì mấy chiêu?

- Tùy tiện mấy chiêu cũng được.

Lăng Hàn từ tốn nói, vừa nãy va chạm đối với hắn mà nói căn bản là không đến nơi đến chốn.

- Được!

Thiên Hạ Đệ Nhị cười to, lại va tới Lăng Hàn, nhưng lần này trên thân thể hắn có ô quang dật động, để tốc độ xông lên của hắn càng nhanh hơn, lực lượng càng mạnh.

Lăng Hàn đương nhiên sẽ không sợ, nghênh tiếp về phía đối phương.

Oành! Oành! Oành!

Hai người không ngừng va chạm, kia là thân thể xung kích, không có một tia bước đệm.

Dưới lôi đài, tất cả mọi người nhìn mà vừa khiếp sợ vừa buồn cười.

Đây chính là Vương giả đỉnh cấp tranh bá a, các ngươi lại như hai con trâu va chạm, còn có một chút xíu phong thái cao thủ sao? Nhưng trao đổi một người, ai dám như thế?

E là va chạm chừng mười cái liền nát hết xương, lực xung kích cuồng bạo cỡ nào?

Nhưng hai người này thật giống như người không liên quan, trong nháy mắt đã va chạm hơn trăm lần.

Không thể không khiến người ta khâm phục.

Ai nhưng biết, Thiên Hạ Đệ Nhị là có nỗi khổ không nói được.

Hắn tự tin thể phách thô bạo, thích nhất dùng loại thủ đoạn này đánh bại đối thủ, quả thực là từ thân thể đến tâm lý ngược đãi. Mà trên thực tế, chỉ cần cảnh giới tương đương, xác thực không ai có thể cùng hắn chọi cứng như thế.

Nhưng hiện tại, hắn cảm giác váng đầu hoa mắt, bụng bốc lên, thật giống như muốn phun ra, cực kỳ khó chịu.

Hắn cảm giác mình là một người bình thường, mà Lăng Hàn là một tảng đá... người bình thường cầm thân thể đi va tảng đá, chính là lấy trứng chọi đá a.

Dựa vào, đến cùng ai mới là Thiết Cốt Man Hùng huyết mạch, ngươi có thể chú ý chút đạo lý hay không, làm sao thân thể còn cứng hơn ta?

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Lại đến chứ?

- Đến, đương nhiên đến!

Thiên Hạ Đệ Nhị cắn răng liều chết, đây là lĩnh vực hắn am hiểu, nếu như bị Lăng Hàn đánh bại, vậy hắn thật không có mặt gặp người.

Oành! Oành! Oành!

Hai người lần thứ hai va chạm, như trâu hoang đối đầu.

Nhưng người có ý chí rất nhanh phát hiện, tốc độ của Thiên Hạ Đệ Nhị càng ngày càng chậm.

Tốc độ chậm, lực lượng va chạm tất nhiên sẽ nhỏ.

Tuy Thiên Hạ Đệ Nhị nói cứng, nhưng trong tiềm thức đã sợ, bất tri bất giác liền hạ thấp cường độ xung kích.

Oành! Oành! Oành!

Liền va mấy trăm lần, cho dù Thiên Hạ Đệ Nhị có thể phách của Thiết Cốt Man Hùng cũng không chịu được, dưới chân lảo đảo, thật giống như uống say.

Hắn nhe răng, toét miệng, vẻ mặt muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó coi, trước mắt thật giống như đầy đốm nhỏ, cả người đau đến phát khổ, giơ tay, động cước cũng xót ruột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.