Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1657: Bảo vật giao lưu hội



- Thủy Thiên Thuật!

Thiếu nữ nũng nịu, đột nhiên ngừng lại, tay trái bấm quyết, vù, hơi nước trong toàn bộ thiên địa bắt đầu bay lên, hóa thành từng cái từng cái tinh thể, mỗi một tinh thể đều có một bóng người của nàng.

Cái này quá dày đặc, Lăng Hàn cùng Câu Lực xông về phía trước, không thể tránh khỏi đụng vào những tinh thể này, nhất thời gặp phải đón đầu thống kích.

Có điều vào lúc này, thể phách khủng bố của Lăng Hàn phát huy ra uy lực, đụng như vậy căn bản không đến nơi đến chốn, ngay cả tốc độ cũng không có chậm, mà Câu Lực thì kêu to oa oa, như lửa thiêu mông đuổi theo Lăng Hàn.

Bọn họ rất nhanh lao ra phạm vi thuỷ tinh thể bao phủ, mà thiếu nữ vì vận chuyển thức công pháp này, nhất định phải đứng ở tại chỗ thi pháp, lại thu công truy đuổi, cách hai người Lăng Hàn đã không biết bao xa.

- Tiểu tặc chết tiệt, ta nhất định sẽ tìm được các ngươi, để các ngươi trả giá thật lớn!

Phía sau truyền đến thanh âm phẫn nộ kêu gào của thiếu nữ, kia là lấy thần thức chấn động ra, bằng không căn bản không thể đuổi theo hai người Lăng Hàn.

Lăng Hàn lại chạy một trận, lúc này mới ngừng lại, mà Câu Lực cũng dừng lại theo, một bên thở hổn hển nói:

- Huynh đệ, ngươi chạy trốn thật nhanh!

- Huynh đệ?

Lăng Hàn tựa như cười mà không phải cười.

Câu Lực vội vã xua tay:

- Cùng một chỗ làm tặc, phân qua bẩn, không phải huynh đệ là cái gì? Ta nói huynh đệ, ngươi không nên làm bộ mặt oan ức, ta là rất ít tán đồng người khác, ta thích ngươi rồi!

Lăng Hàn cười ha ha, nhưng không có ra tay.

Tuy Câu Lực này hãm hại hắn một cái, nhưng bản tính cũng không xấu, bởi vì hắn và mình giống nhau, ở thiếu nữ công kích chỉ chống đỡ cùng né tránh, nếu gặp phải người cùng hung cực ác, khẳng định đã sớm phản kích.

Chỉ nhìn điểm ấy, Lăng Hàn tin tưởng mặc dù Câu Lực này là con hàng lừa bịp, nhưng không tính là người xấu.

- Huynh đệ đến, Lực ca mang ngươi đi chơi.

Câu Lực thật giống như không để chuyện trước kia ở trong lòng, một bộ dáng dấp không có tim không có phổi.

- Ha ha, lại muốn gài bẫy ta?

Lăng Hàn lạnh nhạt nói, một bên lấy gà nướng ra ăn.

Câu Lực nhìn, không khỏi chảy nước miếng.

Hắn đã ăn xong hai con gà nướng, bây giờ nhìn Lăng Hàn cắn ăn, trong mũi nghe hương vị mê người kia, không khỏi có chút đứng ngồi không yên nói:

- Huynh đệ, phân ta một cái đùi gà được không.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn tin tưởng một kẻ tham ăn không thể là người xấu, nhưng không phải người xấu tuyệt không ý nghĩ “là người tốt”, hắn lắc đầu một cái nói:

- Muốn ăn, tự mình ăn trộm đi.

- Đùa giỡn, Lực ca là loại người như vậy sao?

Câu Lực đại nghĩa lẫm nhiên, sau đó liền sầu khổ.

- Chỉ còn dư lại hai con một công một mẫu có thể đẻ trứng, cũng không thể vì tham nhất thời, mà đứt đoạn mất mỹ thực sau này chứ?

Lăng Hàn kinh ngạc:

- Không nghĩ tới ngươi là loại người có tầm nhìn như vậy?

Hắn cố ý nhấn mạnh chữ nhìn, Câu Lực vừa nghe liền hiểu được, không khỏi nhảy lên:

- Tiểu tử, ngươi thật bẩn!

- Không ngươi vô lại!

- Bẩn Vương!

- Kê Tặc!

Hai người lấy biệt hiệu cho đối phương, sau đó đều nở nụ cười.

- Thời gian gần đủ rồi, đi thôi.

Câu Lực đột nhiên nói.

- Đi đâu?

Lăng Hàn hỏi.

- Ồ, ngươi không phải tới tham gia trao đổi bảo vật gì đó sao?

Câu Lực kinh ngạc.

- Há, trao đổi bảo vật?

Lăng Hàn không khỏi vui vẻ, hắn còn kém mấy khối Thần Thiết cấp mười ba, chỉ cần để Tiên Ma Kiếm xông lên cấp mười bốn, vậy liền có thể một hơi tăng lên ba đẳng cấp, xông lên độ cao cấp mười bảy.

Thánh Khí!

- Đi một chút đi, ở chỗ nào?

Câu Lực gãi gãi đầu:

- Còn tưởng rằng ngươi vì thế mới đến, nhưng ngay cả địa phương trao đổi bảo vật cũng không biết? Móa, ngươi sẽ không phải cũng không biết lần này có hai vị đại nhân vật ước chiến chứ?

- Thật không biết, đại nhân vật gì?

Lăng Hàn không ngại học hỏi kẻ dưới.

- Thực sự là thua ngươi.

Câu Lực liên tục lắc đầu.

- Vừa đi vừa nói a.

Hai người lên đường, Câu Lực chỉ dẫn phương hướng, ở dưới chân của hai vị Hằng Hà Cảnh, núi lớn sông lớn như cắt hình lui ở phía sau, tốc độ tiến lên nhanh kinh người.

Hóa ra, tinh cầu này gọi là Hàn Vân Tinh, thuộc về Cực Quang Tinh Vực. Cực Quang Tinh Vực là tinh vực cực lớn, hơn nữa rất đúng dịp, lại trong cùng một lúc sinh ra hai vị Ma Chủ... tương đương với Thánh Nhân của Thần giới.

Cái gọi là một núi không thể chứa hai cọp, tuy hai vị Ma Chủ không có quyết đấu sinh tử, nhưng muốn phân ra cao thấp, bởi vậy hẹn ước mỗi cách mười vạn năm sẽ luận bàn một lần.

Chiến đấu cấp bậc Ma Chủ, đây là kinh người cỡ nào, bình thường nhìn thấy sao?

Bởi vậy này là thịnh hội của Cực Quang Tinh Vực, mỗi lần ước chiến luôn có thể hấp dẫn lượng lớn người lại đây vây xem. Đương nhiên, Ma Chủ là ở trong tinh không khai chiến, bằng không cuộc chiến đánh xong, tinh thể này cũng không còn.

Bởi vì người đến thực quá nhiều, mọi người sẽ trao đổi bảo vật mình chưa dùng tới, lâu dần, cái này liền diễn biến thành một hồi thịnh hội.

Hiện tại liền có một đám Vương giả trẻ tuổi tụ tập ở Hắc Ngọc Sơn, triển khai một hồi bảo vật giao lưu hội.

Lăng Hàn âm thầm gật đầu, nếu là Vương giả, vậy lấy ra Thần Thiết cấp mười ba hẳn không thành vấn đề.

Non nữa ngày sau, bọn họ đi tới dưới một ngọn núi, chỉ thấy đây là một ngọn núi toàn thân đen kịt, phía trên mọc đầy dây leo màu đen, lá cây như ngọc thạch, ánh sáng lộng lẫy, bởi vì số lượng quá nhiều, bởi vậy toàn bộ ngọn núi nhìn qua liền như một khối Mặc Ngọc.

- Bẩn Vương, theo Lực ca, đám gia hoả này quy củ quá lớn, thực lực không đủ mạnh còn không cho đi vào.

Câu Lực nói.

Lăng Hàn chỉ nở nụ cười, không có lên tiếng.

Bởi vì quy tắc, hắn nhìn qua chỉ có tu vi Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị trung kỳ, mà sức chiến đấu thông thường cũng là trung cực vị sơ kỳ, mặc dù là “vượt qua” tam tinh, nhưng ở trước mặt Vương giả là không đáng chú ý.

Dưới chân núi người rất nhiều, đại bộ phận người đều ngồi xếp bằng, số ít người thì ở chung quanh khiêu chiến, vô cùng hiếu chiến.

Thấy hai người Lăng Hàn muốn lên núi, lập tức có một người ngăn cản:

- Muốn đi tới, các ngươi có thực lực như vậy sao?

Câu Lực giơ giơ nắm đấm lên:

- Ngươi có thể tới thử xem.

- Được!

Người kia lập tức vọt tới, phát đao chém rụng.

Oành!

Câu Lực một quyền oanh qua, quyền lực hóa thành một con hồng hoang mãnh thú, chấn bay người kia ra ngoài, hàn quang lóe lên, đao trong tay người kia đã rơi mất.

Sau một đòn, người xung quanh nhất thời thành thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.