Lăng Hàn cũng không có để ở trong lòng, nếu hắn bạo phát sức chiến đấu cực hạn, ở trong Hằng Hà Cảnh chỉ có người tu ra Cực Cảnh mới có thể ngang hàng, đương nhiên sẽ không để loại mặt hàng này ở trong lòng.
Hai người dọc theo sơn đạo mà đi, nhưng mới đi vài chục trượng, liền gặp một người ngồi ở trên tảng đá lớn, tay phải cầm lấy vỏ kiếm, mặt đầy lạnh lẽo.
Lăng Hàn có thể khẳng định, thực lực người này cao hơn người dưới chân núi một đoạn.
Có ý tứ, những người này còn biết ấn thực lực tìm vị trí sao?
Câu Lực không nói hai lời, xông lên liền đánh.
Người kia rất mạnh, một kiếm chém ra kinh diễm trời cao, nhưng so với Câu Lực vẫn kém sắc không ít, rất nhanh liền bị oanh bại, tránh đường.
Lăng Hàn thế mới biết, ở Minh Giới, loại hiện tượng này cực kỳ thông thường, gặp phải thịnh hội gì, chỉ có những người đứng đầu nhất mới có thể tham dự, người chiến bại sẽ ấn thực lực phân bố ở bốn phía, có người mới lại đây, liền phải một đường chiến đấu đi tới.
Chẳng trách không có ai trực tiếp bay đến ngọn núi.
Ở Minh Giới, đây là quy củ người người đều biết.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, may là hắn không có lắm miệng, nếu không chắc sẽ bị người hoài nghi là báo đất từ xó xỉnh nào nhô ra, ngay cả cái này cũng không hiểu.
Mỗi cách vài chục trượng sẽ có một người cố thủ, thực lực càng ngày càng mạnh, Câu Lực gặp mạnh càng mạnh hơn, đều có thể ở trong vòng mười chiêu giải quyết đối thủ, có vẻ sâu không lường được.
Lăng Hàn không khỏi cười:
- Làm sao, sợ bị ta biết nội tình sao?
Câu Lực xem hắn vài lần, mới nói:
- Không biết vì sao, trực giác nói cho ta, ngươi cũng không yếu như bề ngoài.
Lăng Hàn nghiêm nét mặt nói:
- Trên thực tế, ta đã giết qua Thánh Nhân của Thần giới.
Phốc!
Câu Lực nhất thời cười phun ra ngoài, vỗ vỗ vai của Lăng Hàn, lại ôm bụng cười to, thật giống như nước mắt cũng muốn chảy ra:
- Ngươi không chỉ bẩn, hơn nữa còn rất biết lừa người!
- Ta thật giết qua Thánh Nhân a.
Lăng Hàn cường điệu nói.
- Ừ ừm!
Câu Lực gật đầu liên tục, nhưng dáng dấp cười to của hắn, hiển nhiên là cho rằng Lăng Hàn đang nói một chuyện cười.
Lăng Hàn thở dài, tại sao thời điểm hắn đàng hoàng trịnh trọng nói thật sẽ không có người tin tưởng chứ?
Hai người tiếp tục lên núi, Câu Lực xác thực cực kỳ ra sức, một đường quét ngang, bọn họ cuối cùng đi tới trên đỉnh ngọn núi, nơi này có một bình đài lớn, chính giữa có mười ghế đá, nhưng hiện tại chỉ ngồi chín người, bốn phía có rất nhiều người đứng, như bảo vệ quanh chín người này vậy.
Hiển nhiên, người nơi này cũng có thể một đường đánh tới, có tư cách tham dự bảo vật giao lưu hội, nhưng chỉ có chín tên Vương giả mới có thể ngồi.
- Lực ca, tiến lên!
Lăng Hàn đột nhiên lớn tiếng nói.
- Đánh đổ toàn bộ bọn họ, đến thời điểm ngươi đại phát thần uy rồi!
Câu Lực nhất thời tái mặt.
Ngươi nha, không thể hại ta như thế a!
Câu Lực có lòng tin với mình, tin tưởng ngày sau mình nhất định có thể đắc đạo, bước vào cảnh giới Ma Chủ, người người thiết tha mơ ước.
Thế nhưng, hiện tại hắn mới chỉ là Hằng Hà Cảnh trung cực vị, mà ngồi ở trên ghế, hoặc là Vương giả Hằng Hà Cảnh đại cực vị, hoặc là cường giả Hằng Hà Cảnh đại viên mãn lâu năm.
Hắn hiện tại quá non, còn chưa đủ sức tranh đấu với những người này.
Sau này nhất định có thể quét ngang các ngươi, hiện tại mình trước tiên nhẫn một hồi, hắn thầm nói, nhưng không ngờ Lăng Hàn đột nhiên kéo cổ họng, gọi cực kỳ lớn tiếng.
Xoạt, nhất thời hết thảy ánh mắt đều nhìn lại... đương nhiên, vẫn có mấy ánh mắt rơi xuống trên người Lăng Hàn, nhưng Câu Lực tuyệt đối là trọng điểm.
Liên quan mình cái rắm a!
Câu Lực thầm cười khổ, trước hãm hại Lăng Hàn một cái, vốn tưởng rằng cùng đối phương chung một chỗ “lưu vong”, xem như là kết làm tặc hữu nghị, Lăng Hàn đã bỏ qua một bên, không nghĩ tới tên này căn bản là chưa quên, vào lúc này cũng hãm hại hắn một cái.
- Các ngươi nhìn cái gì, không biết Lực ca chúng ta xưng là Vương Giả Sát Thủ, các ngươi lại nhìn, liền đạp toàn bộ các ngươi ở dưới chân chinh phục!
Lăng Hàn một bộ cáo mượn oai hùm, nhìn cũng làm người ta tức điên.
- Thật sao?
Trong đám người có một thanh niên mặc áo lam đi ra, tóc đỏ đậm, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Câu Lực.
Ngươi nhìn ta làm gì?
Câu Lực cười ha ha nói:
- Người huynh đệ này của ta yêu thích khoác lác, mọi người không cần để ở trong lòng, nên làm gì thì làm, không cần để ý tới chúng ta.
- Ha ha, vừa mới nói khoác lợi hại như vậy, giờ kinh sợ?
Lại một người thanh niên đi ra, trên tay là một đôi móng vuốt báo, cao hơn người bình thường ba cái đầu.
- Đến, ta ngược lại muốn xem xem, vị "Lực ca" này làm sao đạp chúng ta ở dưới chân.
Người trẻ tuổi thứ ba nhảy ra, da dẻ có chút khác người, con ngươi là màu bích lục, như rắn độc.
Câu Lực liên tục xua tay, cười nói:
- Đùa giỡn, đùa giỡn!
- Lực ca, ngươi có phải đàn ông hay không, cái này cũng có thể nhịn?
Lăng Hàn nhưng đổ dầu vào lửa, làm sao cũng phải để lửa lớn một chút a.
- Lên, chỉ là ba lâu la, Lực ca ngươi chắp bọn họ một tay cũng có thể thắng!
- Thật sao?
Ba người này đều cười gằn, kỳ thực bọn họ cũng không ngu ngốc, biết Lăng Hàn là đang cố ý đổ thêm dầu vào lửa, nhưng có người mới tới, bọn họ tự nhiên muốn ước lượng thực lực của đối phương một hồi.
- Đến chiến!
Nam tử như rắn xuất thủ trước, hai tay đánh ra, tựa như không có xương, có thể không ngừng khúc chiết biến hóa, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Câu Lực hơi nhướng mày, nhưng không xuất thủ không được, cũng không thể bị người đánh chứ?
Lăng Hàn vội vã nhảy qua một bên, hắn thành công đổ thêm dầu vào lửa, hiện tại đương nhiên là xem cuộc vui.
Chỉ là hắn cũng không thoát a, nam tử có móng vuốt báo nhắm thẳng mũi tên vào hắn:
- Tiểu tử, ngươi rất giỏi a!
- Không dám không dám, bình thường thôi.
Lăng Hàn vô cùng khiêm tốn.
- Người yếu là không có tư cách đứng trên bình đài này!
Nam tử móng vuốt báo hung hãn ra tay, bầu không khí ở Minh Giới thô bạo hơn Thần giới rất nhiều, một lời không hợp liền động thủ.
Lăng Hàn thở dài, tay phải hóa chỉ, cùng đối phương chiến lên.
Hắn dùng chính là Lôi Đình Kiếm Pháp, nhưng Lôi Đình Kiếm Pháp là lấy Khoái Tự Kiếm Quyết làm nền tảng, lại dung hợp hắn quan sát thiên kiếp mà hình thành lực lượng Lôi đình, nhưng hai cái này đều xây dựng ở trên cơ sở của quy tắc Thần giới.