Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1786: Nên đến lượt ta đúng không? (Thượng)



Cường giả Lang tộc lạnh lùng nói:

- Ta cũng cho ngươi một lựa chọn, quỳ xuống dập đầu một trăm cái sẽ chừa mạng quèn của ngươi lại!

Lăng Hàn khẽ thở dài:

- Biết không? Ngươi rất phiền.

Lăng Hàn búng tay.

Vèo!

Một luồng kiếm quang bay ra, tốc độ nhanh kinh người, không ai phản ứng lại kiếm quang đã xuyên qua sau gáy cường giả Lang tộc bay ra.

Cường giả Lang tộc vẻ mặt hoang mang, đôi mắt nhanh chóng mất đi ánh sáng, gã mềm nhũn ngã dưới đất, máu tuôn ra như suối, đã chết.

Ui!

Toàn trường tĩnh lặng. Đây là cường giả đỉnh Cửu Hoàn! Bị một kích diệt gọn, cái này rất là sợ chết người!

Sao có thể như vậy? Rõ ràng chỉ người có ánh sáng lục mới là Kẻ Hủy Diệt, chỉ cần thừa dịp y không lớn mạnh giải quyết sạch sẽ là khỏe, tại sao tên này càng đáng sợ hơn nữa?

Mọi người lập tức lùi một bước, có kẻ nhát gan đã rít the thé co giò bỏ chạy.

Ánh mắt Lăng Hàn lạnh băng, hắn đã cho đám người này cơ hội rồi.

Các ngươi muốn giết người thì phải chuẩn bị tâm lý bị giết lại, trên đời sao có chuyện hời như thế.

Lăng Hàn liên tục búng tay, các luồng kiếm khí dao động. Người hai bộ tộc Triệu, Lang lần lượt gục ngã.

Có cường giả rống to:

- Tụ tập lại!

Lời này nhắc nhở mọi người tụ tập lại với nhau, nhưng trong quá trình có một nửa người đã chết.

- Không thể nào!

Tộc lão Triệu tộc kinh kêu:

- Mười ngày trước hắn còn bị chúng ta truy sát chạy trối chết, hiện tại làm sao trở nên lợi hại vậy được?

Người Lang tộc thì mếu, bọn họ không nên tham gia vào dòng nước đục này, liên quan quái gì đến họ? Làm sao bây giờ?

Các cường giả liên hợp cuối cùng ngăn lại công kích của Lăng Hàn, có khoảng hai mươi cường giả đỉnh Cửu Hoàn nên rất mạnh.

Vẫn có người chạy tới, khi tộc trưởng của Triệu tộc, Lang tộc xuất hiện thì mọi người thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trụ cột tinh thần đã đến, lòng yên ổn.

Tộc trưởng Triệu tộc nhìn xác chết la liệt đầy đất thì mặt xanh mét:

- Tiểu tử này!

Nơi đây có ít nhất một nửa là tinh anh của Triệu gia, bây giờ bị tàn sát gần hết. Sau này đừng nói đánh chiếm Lang tộc, rất có thể bị bộ tộc trung du đẩy ngã.

Tộc trưởng Triệu tộc rống lớn.

Ầm!

Tộc trưởng Triệu tộc dẫn động lực lượng toàn bộ tộc vào cơ thể, điên cuồng tăng cao sức chiến đấu. Từng phù văn màu đen tuôn ra khỏi cơ thể tộc trưởng Triệu tộc hóa thành các sợi xích màu đen.

Tộc trưởng Triệu tộc rống to:

- Chết đi!

Những sợi xích màu đen leng keng bắn nhanh hướng Lăng Hàn, muốn xuyên thủng người hắn.

Lăng Hàn lười né, mặc cho mớ xích oanh kích.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Xích đập vào người Lăng Hàn bắn tung tóe hỏa hoa, không thể tổn thương hắn một li.

Cái gì!?

Cường giả hai bộ tộc mới yên lòng quân lại rớt xuống đáy vực, công kích cuồng bạo như vậy mà không thể đánh phá phòng ngự của Lăng Hàn, làm người ta tuyệt vọng.

Tộc trưởng Triệu tộc cắn răng, xiềng xích như rắn quấn chặt Lăng Hàn, từng sợi từng sợi quấn chỉ chừa cái đầu hắn lộ ra ngoài.

Tuy bọn họ có hệ thống tu luyện khác nhưng cũng cần tích lũy lực lượng phân hồn, cảm ngộ đại đạo. Chẳng qua không tham ngộ quy tắc của Cổ giới mà là quy tắc trong con sông lớn.

Những xiềng xích này tộc trưởng Triệu tộc ngộ quy tắc biến ra, đến đỉnh Cửu Hoàn. Tộc trưởng Triệu tộc tin tưởng Lăng Hàn tuyệt đối không tránh thoát được.

Ai kêu tiểu tử này sơ ý?

Tộc trưởng Triệu tộc hét to:

- Mau ra tay đi, bản tổ đã trói chặt hắn!

- Giết!

Tộc trưởng Lang tộc và cường giả hai bộ tộc cùng lao vào Lăng Hàn, lúc này hắn mang đến uy hiếp cho họ đã vượt qua Tiểu Cốt, phải oanh giết hắn.

Tiểu Cốt tức giận gầm rống xông lên:

- Ô u u!

Vô Tướng Thánh Nhân, Thiên Phượng Thần Nữ thì không nhúc nhích. Một vì hai người đi lên là tự chịu chết, hai vì tràn đầy niềm tin vào Lăng Hàn, hắn làm như vậy tất nhiên tự tin trăm phần trăm.

Khoảng bốn mươi cường giả đỉnh Cửu Hoàn áp sát, đánh ra công kích mạnh nhất của mình vào Lăng Hàn.

Khóe môi Lăng Hàn cong lên, lúc trước trong thiên kiếp có bao nhiêu đỉnh Thánh Vương? Nhiều hơn các ngươi gấp mấy lần, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng giải quyết hết.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Vô số công kích đổ ra, mặt đất run rẩy. Nếu không phải đây rất có thể là một phần của Tiên Vực thì mặt đất không chịu nổi. Dù vậy vẫn có nhiều bùn đất bay lên che rợp trời.

Liên tục oanh kích mười giây mới lục tục có người dừng tay, khi người cuối cùng ngừng công kích thì tro bụi dần rơi xuống, tầm nhìn lại rõ ràng.

Khi thấy rõ, mọi người gần như tuyệt vọng.

Lăng Hàn vẫn bị xích trói, dáng vẻ nhàn nhã. Nếu không phải xích trói hắn đã rách nát thì ai tin được mới rồi hắn bị bốn mươi cường giả đỉnh Cửu Hoàn oanh kích?

Lăng Hàn cười hỏi:

- Đến lượt ta đúng không?

Lăng Hàn hơi gồng sức, xích trói hắn đứt ra từng khúc.

Lăng Hàn mặc áo xanh, bộ dáng phiêu dật, tiêu sái.

Cường giả hai bộ tộc da đầu tê dại, cảm giác khí lạnh chạy dọc thân thể làm bọn họ suýt xỉu.

Tiểu tử này thật sự là con người sao?

Bị bốn mươi cường giả Cửu Hoàn cùng oanh kích mà không bị gì hết!

Tổ huấn nói người có thể vận dụng ánh sáng lục là Kẻ Hủy Diệt, nhưng các lão tổ tông không thấy hết thiên cơ. Không phải kẻ có ánh sáng lục mang đến hủy diệt mà là người đi cùng!

Lăng Hàn sải bước tiến lên, áo xanh bay bay nhưng mặt thì đầy sát khí.

Lăng Hàn không bao giờ lạm sát, nhưng nếu bị người đạp trên đầu thì tuyệt đối không nương tay.

Tộc trưởng Lang tộc lạnh lùng nói:

- Người từ ngoài đến, ngươi muốn đối địch với toàn bộ Đại Hà tộc sao?

Biểu tình của tộc trưởng Lang tộc rất bình tĩnh, nhưng ai đều nghe ra giọng gã hơi run. Sức mạnh thế này đã vượt xa tộc trưởng Lang tộc tưởng tượng, không có chút khả năng tương đương.

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Ngươi đã nói sai, nên nói là đám Đại Hà tộc các ngươi muốn đối địch với ta sao? Nếu đúng thì ta sẽ một tay xóa sổ!

Bá khí!

Thiên Phượng Thần Nữ, Vô Tướng Thánh Nhân đứng ở phía xa biểu tình kích động. Thiên Phượng Thần Nữ rất muốn lao vào vòng tay Lăng Hàn.

Tuy người trong thiên hạ, ngô không màng!

Tộc trưởng Triệu gia lớn tiếng nói, lúc này tuyệt đối không thể yếu thế được:

- Đại Hà tộc chúng ta sừng sững bao nhiêu ức vạn năm, một người ngoại địa như sao có thể nói xóa sổ liền xóa?

Bọn họ không chỉ đại biểu Triệu gia, Lang tộc mà là nguyên Đại Hà tộc, không thể mất cốt khí.

Lăng Hàn quay đầu noí với Tiểu Cốt:

- Tiểu Cốt, tại sao ba chữ Đại Hà tộc làm ta cảm thấy đặc biệt buồn nôn?

Tiểu Cốt nghiêng đầu ú ớ một lúc, cảm thấy biểu đạt không đủ nên nhái lời:

- Tiểu Cốt, tại sao ta cảm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.