Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1851: Không đề (Hạ)



- Nói thu tay lại chính là tôn tử của ta, hiện tại... Ài.

Lăng Hàn cười ha hả, lắc đầu nói.

- Ngươi quá tùy tiện rồi, cháu trai như vậy ta không muốn thu, vẫn tranh thủ sớm chết đi, đầu thai đi thôi. Kiếp sau không nên làm người không tốt như vậy. Ta có ý tốt khuyên ngươi ngươi lại không nghe.

- Tiểu bối, nhanh dập hỏa diễm kia.

Đinh Diệu Long bức tới, hai mắt phẫn nộ nhìn Lăng Hàn.

Đối với Đinh gia mà nói, mỗi một Trảm Trần lão tổ đều là tài phú trân quý vô cùng, không biết bao nhiêu ức năm mới có thể nuôi dưỡng được. Mỗi một người vẫn lạc đều là tổn thất cực lớn.

Lăng Hàn buông tay nói.

- Lão quỷ này tự mình muốn chết, ta cũng không có biện pháp.

- Vậy ngươi đi chết đi.

Đinh Diệu Long vận dụng quy tắc đại đạo đánh tới, hắn không dám tới gần Lăng Hàn, sợ giẫm lên vết xe đổ của Đinh Hổ. Vốn dùng năng lực của Tứ Trảm lão tổ, cho dù cách nhiều trượng cũng có thể luyện hóa được Lăng Hàn.

Kỳ thực là hắn nghĩ nhiều, tuy rằng Cửu Thiên hỏa mãnh liệt, nhưng mà bị giới hạn bởi cảnh giới của Lăng Hàn. Kỳ thực cũng không phải là không hteer chống cự. Trước đó là do bản thân Đinh Hổ, nếu không Trảm Trần lão tổ dùng đại đạo quấn quanh bản thân, tuyệt đối có thể chống lại được Cửu Thiên hỏa.

Thế nhưng nhìn thấy linh hồn của Đinh Hổ bị thiêu đốt, Đinh Diệu Long không dám dùng thân thử kiếm. Đồng thời lúc này Đinh Diệu Long đã cho rằng lực phòng ngự của Lăng Hàn mạnh tới mức ngay cả công kích của Trảm Trần lão tổ cũng không làm gì được, cho nên hắn trực tiếp vận dục lực lượng quy tắc luyện hóa Lăng Hàn.

- Lưu Quang Tật Ảnh Độn Không thần thuật.

Lăng Hàn quát to một tiếng lung tung, sưu một cái, hắn tiến vào trong Hắc tháp.

Tứ Trảm lão tổ thật đáng sợ, chỉ càn dùng lực lượng quy tắc là có thể lập tức luyện hóa đuộc hắn.

Một người sống đột nhiên biến mất khiến cho sắc mặt Đinh Diệu Long vô cùng âm trầm. Dưới lực lượng của hắn luyện hóa, coi như di chuyển không gian cũng bị phong tỏa. Trừ phi thực lực còn hơn hắn. Thế nhưng Lăng Hàn mạnh hơn hắn thì cần gì phải chạy chứ?

Như vậy đối phương biến mất như thế nào?

Dưới tình huống vừa rồi, cho dù là thần khí không gian cũng không thể thi triển, như vây vấn đề trở nên khó giải quyết.

Người đâu?

Sưu Sưu sưu...

Hàn Lộ, hai Tứ Trảm lão tổ của hai nhà Long, Đoạn liên tục phóng tới. Vẻ mặt bọn hắn cũng vô cùng hiếu kỳ và khó hiểu. Một người sống sờ sờ sao lại đột nhiên biến mất như vậy?

- Thực sự bị tiểu tử kia thuấn di đi sao?

Bốn cường giả đều phán đoán như vậy, đây là phỏng đoán hợp lý nhất.

- Trong Thương Nguyệt thành không có khí tức tiểu bối này.

Hàn Lộ lạnh lùng nói, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đại Hắc Cẩu, bị cắn một cái vào mông, thù này há có thể quên một cách đơn giản được.

Thế nhưng Lăng Hàn quá mức quan trọng, không chỉ sát hại tiểu bối Hàn gia bọn hắn, lại còn liên quan tới bí pháp Tiên Vương.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Có thể có khả năng này, kỳ thực bản thân Lăng Hàn là truyền nhân thế lực Tiên vương. Cho nên đối phương mới có thể vận dụng thủ đoạn kỳ diệu kia thoát thân, hơn nữa loại tâm tính, loại khí độ này, năng lực khống chế này, nếu không xuất thân từ đại giáo đỉnh cấp thì sao có thể nuôi dưỡng ra được chứ?

Hàn Lộ có chút chột dạ, bởi vì không chỉ là Lăng Hàn, ngay cả đầu Đại Hắc Cẩu kia cũng vô cùng cổ quái. Nhìn như là Sáng Thế cảnh, nhưng lại có năng lực cường đại ngay cả Trảm Trần lão tổ cũng không làm gì được.

Nếu như là hậu đại Tiên vương, chuyện này có thể giải thích được.

Hắn càng nghĩ càng bất an, trực tiếp nhất Hàn Kỳ lên bỏ chạy. Hắn phải đem chuyện ngày hôm nay bẩm báo lên lão tổ gia tộc, để lão tổ quyết định. Cấp độ của hắn đã không đủ nữa.

Đinh Diệu Long cũng không có ngăn cản, cho dù cản lại đối phương thì sao chứ? Chẳng lẽ có thể buộc đối phương bồi thường tổn thất cho Đinh gia sao?

Đinh Hổ vẫn còn kêu thảm thiết, nhưng khí tức đã ngày càng yếu. Cửu Thiên hỏa thiêu đốt linh hồn, bất tử bất diệt.

Đường đường là Trảm Trần lão tổ lại chết trong tay một Sáng Thế cảnh. Coi như là ngược dòng lịch sử Tiên vực cũng không có, sau này coi như Đinh Hổ sẽ trở thành sỉ nhục của Tràm Trần cảnh. Về sau sẽ bị lấy ra làm ví dụ. Năm nào tháng nào, một Nhất Trảm lão tổ lại bị một Sáng Thế cảnh giết chết.

- Lão tổ...

Đinh Hổ phát ra thanh âm cuối cùng, oanh một cái, linh hồn bị đốt sạch sẽ. Mà xác thịt hắn cũng không thể giữ lại, bị Cửu Thiên hỏa đốt thành tro bụi, không còn chút dấu vết nào trên thế gian này nữa.

Đinh Diệu Long nắm chặt hai tay, trong mắt phun ra lửa giận.

- Lão tổ.

Đinh Tùng và Đinh Sơn cẩn thận hỏi thăm.

- Tất cả mọi người xuất động, tìm kiếm kẻ này... Giết bất luận tội.

Đinh Diệu Long trầm giọng nói.

- Vâng.

Đinh gia nổi giận, trong một ngày Tổ miếu bị hủy, lại có một Trảm Trần lão tổ bị giết chết, tổn thất to tới mức không cách nào hình dung được.

Trong lúc tất cả cường giả trong thành đều tìm mình, Lăng Hàn ngông nghênh đi ra khỏi Hắc tháp, trên đường đi tuy rằng gặp mấy đệ tử Đinh gia, nhưng đều bị một chiêu của hắn giải quyết. Hiện tại dưới Trảm Trần ai có thể là đối thủ của hắn được chứ?

Sau khi rời khỏi Đinh ra, hắn lại lần nữa tiến vào Hắc tháp, ngay cả khí tức cũng không có. Lúc cường giả Đinh gia đuổi giết tới, tự nhiên không ai tra ra được chút khí tức nào.

Sau mấy lần như vậy, Lăng Hàn đi binh doanh, bái kiến Mạo Đại.

Hắn muốn nhờ Mạo Đại giúp một chút, giúp đưa hắn rời khỏi Tống Nguyệt Thành. Đinh gia kia nhất định đã giăng bẫy khắp nơi, hắn muốn rời khỏi có chút khó khăn. Thế nhưng nếu Mạo Đại ra tay, trừ Đinh Diệu Long kia ra, ai có thể ngăn cản hắn được chứ?

- Cái tên nhà ngươi... Đúng là quái vật.

Khi thấy Lăng Hàn, Mạo Đại liên tục lắc đầu, tràn ngập kinh ngạc.

Nói thật cho dù đổi lại là hắn cũng không có năng lực đùa giỡn hai đại năng Tứ Trảm, sau đó lại nhẹ nhàng thoát thân rời đi như vậy.

Lăng Hàn mỉm cười nói.

- Tiền bối quá khen rồi.

- Muốn trốn ở chỗ của ta một đoạn thời gian không?

Mạo Đại cười nói, tuy rằng hiện tại hắn vẫn chỉ là Tam Trảm, nhưng mà cũng không sợ hãi tam đại gia tộc. Bởi vì hắn đã tạo thành nhân mạch nhất định ở Phó gia. Chỉ cần đột phá tới Tứ trảm, hắn sẽ rời khỏi nơi này, tìm kiếm con đường làm mình mạnh hơn nữa.

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Ta chỉ muốn nhờ tiền bối giúp ta rời khỏi thành mà thôi.

Mạo Đại dừng lại một chút, có chút kinh ngạc hỏi:

- Ngươi muốn đi tới Trảm Trần uyên?

- Đúng vậy.

Lăng Hàn gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.