Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1882: Phó Cao Vân (Thượng)



- Tới đây nghe một tiên khúc của ta.

Bạch y nhân này cười nói, làm lộ rõ hàm răng trắng như tuyết. Sợi tóc đen nhánh.

- Phải nghe hết thủ khúc này thì các ngươi mới được lấy dấu trên bàn đóng lên, nếu không kính xin trở về theo đường cũ.

Hóa ra còn có cửa ải thứ tư.

- còn có người muốn biểu diễn, vậy thì nghe một chút a.

Lăng Hàn nói với Nữ Hoàng.

Nữ Hoàng gật đầu, tựa vào trong ngực Lăng Hàn.

Người trẻ tuổi này nhìn thấy vậy hận tới mức ngứa răng, không ngờ lại ân ân ái ái trước mắt hắn, các ngươi đang khinh thường người độc thân như ta sao?

Hắn bình tĩnh lại, hai tay thoáng động, tiếng đàn lập tức vang lên, mỹ diệu vô cùng, khiến cho người ta trong lúc bất tri bất giác say mê, trầm mê vào trong đó.

Người trẻ tuổi này rất đắc ý, kỳ thực cũng không có cửa thứ tư, hắn cũng tâm huyết dâng trào cho nên mới tọa trấn ở đây, hắn muốn nhìn xem cái gọi là Vương giả kia có thể chống đỡ qua một tiên khúc của hắn hay không.

Trước mắt mới chỉ có hai người miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, đây còn là hắn cố ý buông tay, nếu không một người cũng không có.

Thế nhưng hắn mới đánh vài cái, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì Lăng Hàn và Nữ Hoàng, ánh mắt quá thanh tịnh, không có ai giống như là bị mê hoặc cả.

Định lực thật mạnh a.

Lăng Hàn cười noiS:

- Cao siêu quá ít người hiểu, không bằng ngươi nghe ta đánh một hồi a.

Hắn lấy ra mấy cái chén, đặt lên trên mặt đất, sau đó hai tay đều cầm một chiếc đũa, không ngừng gõ. Hắn gõ không có chút kết cấu gì, loạn vô cùng, nhưng lại giống như ma âm len lỏi vào não.

Người trẻ tuổi kia trong lúc bất tri bất giác bị ảnh hưởng, thanh âm biến đổi, hoàn toàn bị Lăng Hàn chơi lại.

Mẹ nó, đây là Liên Hoa lạc a, hắn là Cái bang sao?

Người trẻ tuổi mặc áo trắng vội vàng muốn kéo khí thế trở lại, nếu không, nếu như để cho người ta biết rõ Phó Cao Vân hắn không ngờ lại bị Liên Hoa lạc này làm cho ảnh hưởng, vậy về sau hắn làm sao có mặt mũi gặp người ta nữa?

Cũng đừng nhìn Lăng Hàn đánh loạn, không có tiết tấu gì, thế nhưng lại có năng lực ảnh hưởng cường đại. Khiến cho Phó Cao Vân làm thế nào cũng không thể giành lại thế chủ động được.

Ông ông ông, đương đương đương.

Vốn tiếng đàn còn có thể át vài cái, nhưng mà rất nhanh đã phải thỏa hiệp, đi theo làn điệu của Lăng Hàn, gảy một thủ khúc Liên Hoa lạc.

Phanh.

Phó Cao Vân tức giận nện đàn xuống, hắn căn bản không khống chế được hai tay mình, nếu như tiếp tục hắn sẽ điên mất.

Lăng Hàn cười ha hả, nói:

- Hiện tại coi như ta vượt ải chưa?

Hắn không biết trình diễn nhạc, thế nhưng lực lượng thần hồn cường đại, mà so đấu trình diễn nhạc kỳ thực là so đấu thần hồn, ai mạnh là có thể kéo theo bên còn lại. Hiển nhiên Phó Cao Vân này kém hắn.

Cho dù đối phương là cường giả Nhị Trảm cũng như vậy.

Phó Cao Vân khẽ cắn môi, nói:

- Mặc kệ, ta muốn đánh ngươi một chầu rồi nói sau.

Thực sự hắn không chịu nổi, hắn là thiên tài kiệt xuất nhất Phó gia, không ngờ lại đi đàn Liên Hoa lạc, về sau thực sự không còn mặt mũi gặp người khác nữ.a

Hắn ngạo nghễ nói:

- Có thể ngăn được ba chiêu của ta coi như ngươi lợi hại.

Oanh một cái, hắn điểm một ngón tay ra, lại dẫn động phong vân biến đổi. Đây rõ ràng chỉ là một ngón tay, thế nhưng lại quấn quanh từng đạo kim quang, giống như trở thành Tiên khí đỉnh tiêm nhất trên thế gian, trấn áp về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn cũng điểm một ngón tay ra, cười nói:

- Như vậy quá khác khí rồi.

Ông. Một cỗ hàn khí không cách nào nói rõ tản ra, cho dù là Nhị Trảm thì như thế nào chứ? Cũng bị đóng băng lại rồi bị đánh chết.

Ngón tay màu vàng Phó Cao Vân đánh ra lập tức bị đóng băng. Sau đó dưới lực lượng cuồng bạo trùng kích của Lăng Hàn lập tức ầm ầm nghiền nát. Một chỉ này của Lăng Hàn vẫn không có vẻ gì là suy yếu, tiếp tục đánh về phía Phó Cao Vân.

Trên mặt Phó Cao Vân hiện lên vẻ khiếp sợ, hắn là Nhị Trảm a.

Tiểu tử này quá không đơn giản.

Phó Cao Vân rít lên một tiếng, toàn bộ lực lượng đều vận dụng, hai tay chấn động, đột nhiên có hai thanh trường kiếm xuất hiện, chém về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn tay không tấc sắt, cương độ khí lực của hắn đủ để so sánh với Chuẩn Tiên kim nhị tinh. Ngay cả Tam Trảm cũng khó làm tổn thương tới hắn, đủ để đối kháng với Nhị Trảm cộng thêm chuẩn tiên khí.

Trường kiếm trong tay Phó Cao Vân quả thực là chuẩn tiên khí, hơn nữa lại là nhị tinh, sắc bén, chắc chắn, uy lực cực lớn. Một khi chém xuống, ngay cả cường giả Nhị Trảm tàm thường cũng khó tránh khỏi bị một kiếm chém làm đôi.

Nhưng đối với Lăng Hàn mà nói, như vậy còn chưa đủ để áp chế hắn.

Hai người kịch chiến, trong khoảng thời gian ngắn quả thực khó phân cao thấp.

Phó Cao Vân kinh ngạc tới ngây người, hắn lúc ở Hằng Hà cảnh tu ra một ngàn vạn khỏa tinh thần, trên cơ sở này tiến lên Trảm Trần, hơn nữa lại là Trảm Trần hoàn mỹ, có lẽ hắn nên Vô địhc trong cảnh giới mới đúng.

Thế nhưng gia hỏa này vừa mới bước vào Trảm Trần, không ngờ lại có thể chính diện đối kháng với hắn? Hít. Nếu như tiểu tử này đạt tới Nhất Trảm đỉnh phong, không phải có thể nhẹ nhõm trấn áp hắn hay sao?

Phó Cao Vân hiện tại là Nhị Trảm hậu kỳ, hắn chỉ cần bước một bước nữa là tới Nhị Trảm đỉnh phong, há có thể là tồn tại mà một Nhất Trảm vừa mới đột phá như Lăng Hàn đối kháng được?

Đây rốt cuộc là người biến thái thế nào chứ?

- Ngươi... Ngươi là Trảm Thiên địa tiến vào Trảm Trần.

Hắn lập tức kịp phản ứng, nếu không sai, dưới gầm trời này tuyệt đối không thể nào có gia hỏa có chiến lực yêu nghiệt như vậy được.

Lăng Hàn cười ha hả, nói:

- Ba chiêu đã qua rồi chứ?

Phó Cao Vân dừng tay, nói:

- Không đánh, không đánh, ngươi quả thực là biến thái. Một chút nắm chắc chiến thắng ta cũng không có.

Nói là không có nắm chắc chiến thắng, nhưng mà hắn vẫn tương đối tự tin.

Bởi vì thắng không được không có nghĩa là giết không được. Có một ít bí thuật tự tổn ba ngàn, lại có hiệu quả một kích giết địch.

Đây chỉ là một khảo nghiệm, đương nhiên hắn cũng không dùng sát chiêu như vậy.

Lại nói, kỳ thực cũng chỉ có ba cửa ải, hắn nhàn rỗi, nhàm chán cho nên mới ở chỗ này khoe khoang một chút mà thôi.

- Đi một chút, chúng ta đi uống rượu.

Phó Cao Vân và Lăng Hàn kề vai sát cánh, vô cùng thân mật, chuyện này khiến cho Nữ hoàng vô cùng bất mãn, đánh một chưởng qua.

- Ồ?

Phó Cao Vân kinh hô một tiếng, hắn giao thủ với Nữ Hoàng ở khoảng cách gần, hai người dùng chưởng đối chưởng, thân thể thì không động. Trong mấy hô hấp ngắn ngủi đã giao thủ mấy ngàn chưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.