Sắc mặt người trẻ tuổi kiao cũng không dễ nhìn, có lẽ là cũng phải trả một cái giá tương đối lớn khi phát động một kích vừa rồi. Bất quá so với Mạo Đại nhất định là bị thương nhẹ hơn. Bởi vì thực lực Mạo Đại không bằng hắn, lại còn chọi cứng một chiêu.
- Có chui vào hay không?
Người trẻ tuổi kia dạng chân ra, chỉ vào giữa háng.
Mạo Đại nắm chặt hai tay, có gân xanh nhúc nhích.
Hắn tuyệt đối không chịu được chuyện nhục nhã như chui qua háng này. Đây là ngày đầu tiên hắn tới Thiên Long học cung, nếu hôm nay vắng, như vậy sẽ khiến cho lão sư Thiên Long học cung nghĩ thế nào về hắn chứ?
Người này cũng quá lớn mật.
Lăng Hàn thầm nghĩ, nếu như đổi lại là Đại Hắc Cẩu kia, nhất định nó sẽ mở miệng đồng ý, sau đó tới gần, nhất định sẽ cắn lên mông của người trẻ tuổi này, cam đoan người trẻ tuổi kia sẽ nhớ tới già.
Bất quá loại chuyện này cũng chỉ có Đại Hắc Cẩu mới làm được, người bình thường không có mặt mũi nào làm được như vậy.
Lăng Hàn phủi phủ y phục, đi nhanh về phía trước.
- Quy củ thật lớn a, tiến vào cửa lớn học cung còn phải chui qua chuồng chó nha.
Người trẻ tuổi kia sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng, lập tức giận tím mặt.
Chuồng chó?
Ý của ngươi ta là chó sao? Móa nó.
- Lăng Hàn?
Đôi mắt người trẻ tuổi kia nheo lại, lộ ra vẻ trào phúng.
Lăng Hàn có chút kinh ngạc, từ lúc nào hắn nổi danh như vậy trong Phó gia? Hắn gật đầu nói:
- Gia gia của ngươi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Lăng Hàn.
Nếu như Đinh Khiếu Trần sau khi chết có linh, nghe được câu này nhất định sẽ phiền muộn tới thổ máu. Ngươi giả mạo ta chán rồi sao?
Người trẻ tuổi kia thì lại tức giận tới quá mức, gia gia ta cũng không có trẻ tuổi như vậy a.
- Chưa nghe nói qua, là con chó con mèo nào từ đâu tới vậy?
Lăng Hàn phất phất tay, không cho đối phương chút mặt mũi nào.
Đối phương đối xử với Mạo Đại như vậy làm cho hắn cực kỳ bất mãn.
- Sớm nghe người ta nói ngươi rất hung hăng càn quấy, quả nhiên là vậy.
Phó Chính Đồng lãnh đạm nói.
Sớm nghe người ta nói? Ai nói?
Lăng Hàn nhìn đối phương, nói:
- Ồ? Không thể tưởng tượng được ta lại rất nổi danh nha.
- Không phải tự dát vàng lên mặt mình như vậy.
Phó Chính Đồng không nhịn được cải chính, không biết vì sao hắn rất đơn giản bị Lăng Hàn chọc giận.
- Ai lại cả ngày lải nhải nói tới ta như thế?
Lăng Hàn cười hỏi.
Phó Chính Đồng cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn vài lần rồi mới nói:
- Thánh tử Thái Âm gióa.
Bắc Huyền Minh?
Lăng Hàn không khỏi ồ một tiếng, thế giới này không có cái gì gọi là vô duyên vô cớ yêu và hận. Dù Phó Chính Đồng có là thiếu gia ăn chơi trác táng cũng không có khả năng rảnh rỗi, không có việc gì đứng ngoài ngăn cửa chơi.
Thế nhưng nếu như tăng thêm lời của Bắc Huyền Minh, như vậy tất cả mọi chuyện dễ giải thích.
Bắc Huyền Minh chịu thiệt trong tay Lăng Hàn, sau đó gièm pha Phó Chính Đồng, làm cho đối phương ngăn cửa. Về phần Mạo Đại thì chịu vạ lây. Cũng không biết Phó Chính Đồng suy nghĩ lại làm vậy. Hay là hắn ta biết Mạo Đại có quan hệ với Lăng Hàn cho nên mới cố ý nhắm vào?
Nói ngắn gọn, Mạo Đại lần này tuyệt đối là bị Lăng Hàn làm cho liên lụy.
Lăng Hàn vuốt vuốt chóp mũi, như vậy hắn đánh lại một lần có lẽ không sao a? Hiện tại hắn đang thầm nghĩ trong lòng, không nói hắn có giao tình với Phó Cao Vân, chỉ cần bằng vào hai vị đại đan sư muốn thu hắn làm đồ đệ cũng đủ để khiến cho hắn có tư cách hung hăng càn quấy trong giới hạn ở Phó gia rồi.
- Ngươi là tay sai của Bắc Huyền Minh sao?
Hắn cười nói:
- Tên kia bị ta đánh một chầu, không tự mình tìm ta báo thù, lại cổ động loại người rác rưởi như ngươi tới giải khuây cho ta sao?
Rác rưởi?
Phó Chính Đồng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn là người Phó gia, đây là khái niệm gì chứ? Hắn chạy tới hơn vạn thành thị chung quanh, cho dù là cường giả Phân Hồn cũng phải khách khí gọi hắn một tiếng Đồng thiếu.
Ngươi thì sao? muốn bối cảnh không có bối cảnh, tu vi lại chỉ mới bước vào Phó Chính Đồng, ỷ có chút thiên phú mà dám làm càn với ta sao?
- Lăng Hàn, ngươi cậy có Phó Cao Vân bảo hộ ngươi là có thể không coi ai ra gì sao?
Phó Chính Đồng cười lạnh, mang theo vẻ khinh thường mãnh liệt. Bất quá sau khi ánh mắt hắn đảo qua Nữ hoàng và Thiên Phượng thần nữ thì không khỏi có chút sáng lên.
Quả thực, chính là nhìn thấy Nữ hoàng cho nên hai mắt hắn mới sáng lên. Thiên Phượng thần nữ tuy rằng cũng là giai nhân tuyệt sắc, nhưng mà trong một thành thị ít nhất có thể tìm ra được tầm mười người, nhưng không có bước vào Trảm Trần, lực hấp dẫn đối với hắn không có quá lớn.
Thế nhưng Nữ hoàng thì không giống, tuy rằng dung nhan không lộ ra, nhưng tư thái hoàn mỹ, hơn nữa lại thêm khí chất cao quý thần bí kia, tu vi cấp bậc Trảm Trần khiến cho tim hắn đập thình thịch.
Người có thực lực địa vị như hắn, chơi nữ nhân đã không còn là vì dáng người và mặt mũi nữa, còn phải xem khí chất của đối phương thế nào, tu vi ra sao.
Giống như mang bạn gái ra ngoài vậy, Sáng Thế cảnh chính là bình hoa, Trảm Trần thì không giống như trước nữa, là người khiến cho mỗi người đều hâm mộ a.
Ví dụ như hiện tại hắn vô cùng hâm mộ Lăng Hàn, bởi vì ngay cả hắn cũng không có đạo lữ cấp bậc Trảm Trần.
Lăng Hàn ồ một cái rồi nói:
- Phó Cao Vân không phải là người thừa kế chức gia chủ Phó gia sao?
- Chỉ là một trong mà thôi.
Phó Chính Đồng khinh thường nói:
- Ồ? Vậy ngươi là một người cạnh tranh khác hay sao?
Lăng Hàn cười nói, câu này tự nhiên là giễu cợt đối phương. Không có Trảm Trần hoàn mỹ, người như vậy tương lai có thể trở thành gia chủ Phó gia, như vậy Phó gia cũng sẽ bị người ta cười chết.
Lúc này Phó Chính Đồng không còn phẫn nộ mà dùng vẻ mặt mơ ước nói
- Đương nhiên ta không có tư cách, mà là Hải thiếu. Hắn mới là hi vọng tương lai của Phó gia chúng ta, nếu như để cho loại phế vật suốt ngày chỉ biết đánh đàn như Phó Cao Vân lên làm gia chủ, đó là sỉ nhục của Phó gia chúng ta.
Xem ra trong Phó gia cũng chia phe phái bất đồng, mà vị trí gia chủ lại quá mê người, đương nhiên khiến cho tộc nhân phân hóa, mỗi người đều có đối tượng ủng hộ riêng.
Lăng Hàn hiểu rõ, đối phương đã cố ý tới nhằm vào mình, không chỉ là bởi vì Bắc Huyền Minh mà còn là bởi vì hắn đi thân cận quá với Phó Cao Vân. Như vậy mới lọt vào đả kích của phe phái Hải thiếu gì đó.