Mà Phó gia, bởi vì trong thế lực tam tinh không bằng Thái Âm giáo cho nên số lượng người thừa kế cũng ít hơn một chút, chỉ có bốn người.
Trừ Phó Cao Vân và Hải thiếu Phó Thông Hải ra còn có Phó Tu Bình, Phó Băng Băng. Trong đó Phó Cao Vân là thiên tài mới nhất, vốn hắn chỉ là một người kế cận người truyền thừa, mà Phó Hiểu Vân kỳ thực cũng có tư cách cạnh tranh ngừa thừa kế, cho nên gia tộc mới muốn gả nàng ra ngoài.
Gả đi Thái Âm giáo, đương nhiên không có khả năng lại làm người thừa kế Phó gia được nữa.
Hiện tại bốn người thừa kế này, trên phương diện cảnh giới có chênh lệch rất lớn. Ví dụ như người mạnh nhất là Phó Tu Bình, hiện tại đã là Phân Hồn cảnh, hơn nữa còn là cường giả Thiên Hồn cấp. Đương nhiên thời gian tu luyện của hắn cũng dài kinh người, tới hơn trăm ức năm.
Tiếp theo là Phó Băng Băng, cười giả Địa Hồn, tuy rằng thời gian tu luyện ngắn hươn Phó Tu Bình một chút, nhưng mà chí ít cũng có hơn tám chín mươi ước năm.
Phó Thông Hải so với hai người bọn họ còn trẻ tuổi hơn nhiều. Hiện tại vừa vặn bước vào Phân Hồn cảnh cảnh. Hắn vốn là người có tiếng ủng hộ cao nhất trong bốn người thừa kế, thế nhưng Phó Cao Vân ngang trời xuất thế, địa vị của hắn bị uy hiếp cực lớn.
Phó Cao Vân so với hắn có thiên phú cao hơn, tuy rằng cũng không cao hơn là bao, nhưng mà có thể được lựa chọn làm người thừa kế gia chủ, như vậy thiên phú vốn đã rất cao rồi. Cho nên cao hơn, dù chỉ là một chút đinh cũng tốt.
Bởi vậy, Phó Thông Hải và Phó Cao Vân cạnh tranh cũng kịch liệt nhất.
Theo như quy định, giữa người thừa kế với nhau không thể trực tiếp giao thủ, nếu không như vậy quá không công bằng. Nhưng mà có thể tự mình mời chào tùy tùng, thông qua tùy tùng mà đọ sức với nhau.
Trước đó Phó Thông Hải có tiếng ủng hộ cao nhất, bởi vậy tùy tùng của hắn cũng là nhiều nhất. Mà Phó Cao Vân quật khởi không được bao lâu, nói đến số lượng và chất lượng tùy tùng, đều xa không bằng Phó Thông Hải.
May mắn là tu vi cao nhất của tùy tùng cũng chỉ giới hạn ở Trảm Trần cảnh, một là vì công bằng, thứ hai là cường giả Phân Hồn trong thế lực tam tinh cũng có thể xưng là lão đại. Sao có thể theo đuôi đám tiểu bối như vậy chứ?
Đương nhiên thời gian của Phó Tu Bình trên địa vị người thừa kế đủ dài, tùy tùng lúc trước cũng có mấy người bước vào Phân Hồn cảnh, đó cũng là chuyện nằm trong sự cho phép. Chỉ là không thể dùng tranh đấu, cạnh tranh với người khác mà thôi.
Nghe Phó Cao Vân nói xong, Lăng Hàn mới biết được trong lúc vô ý mình lại bị cuốn vào trong một hồi tranh chấp.
Nếu như không phải Phó Cao Vân đi mời chào mình, như vậy cũng không có một chút rắm nào. Nhưng bây giờ hắn lại bị Phó Thông Hải nhìn chằm chằm vào, có lẽ còn có Phó Tu Bình, Phó Băng Băng.
Mấu chốt nhất chính là nội đấu trong Phó gia không cho phép chọc dao găm vào người trong gia tộc, nhưng mà hắn là người bên ngoài a. Ai biết có người ngại hắn chướng mắt, muốn tiêu diệt hắn hay không chứ?
Hắn thực sự là người trời sinh phiền phức hay sao chứ?
- Đến đây, trước tiên ta mang ngươi đi gặp mấy bằng hữu.
Học cung này to giống như một tinh cầu vậy, bởi vậy chỗ của các học viên cũng xa hoa vô cùng. Phó Cao Vân dẫn bốn người Lăng Hàn đi tới một biệt viện. biện viện này được kiến tạo dựa lưng vào núi, bên cạnh là một con sông.
Khi mấy người bọn hắn đi vào, lập tức có tôi tớ chào đón. Sau khi tiến vào, chỉ thấy trong hoa viên đang tiến hành một trà hội, có mười mấy người thưởng trà nói chuyện. Lúc nhìn thấy Phó Cao Vân, cả đám liên tục đứng lên.
- Đến đây, giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là Lăng Hàn Lăng huynh đệ. Hai vị tiên tử này đều là đạo lữ của lăng huynh đệ. Vị này chính là Mạo Đại huynh.
Phó Cao Vân giới thiệu bốn người Lăng Hàn một chút.
- Lăng Huynh, Mạo huynh.
Những người này liên tục ôm quyền với Lăng Hàn và Mạo Đại, về phần Nữ hoàng và Thiên Phượng thần nữ, bọn hắn cũng chỉ gật đầu mà thôi. Dù sao cũng là đạo lữ của người ta, không thể biểu hiện quá mức thân mật.
Lăng Hàn và Mạo Đại cũng ôm quyền trả lễ, ngươi cho ta mặt mũi, đương nhiên ta cũng phải có khuôn mặt tốt rồi.
- Xem ra vân thiếu rất coi trọng vị này a.
Một người trẻ tuổi bưng trà đi tới, mục tiêu là Lăng Hàn.
- Đến đây, ta dùng trà thay rượu, kính Lăng huynh một ly.
Hắn có chút không cam lòng, bởi vì Phó Cao Vân tự mình đi đón mấy người Lăng Hàn tới. Mà nhìn Lăng Hàn rõ ràng còn mang theo gia quyến, cho nên hắn không cần suy nghĩ nhiều, lập tức suy đoán Lăng Hàn có lẽ chính chủ.
Dựa vào cái gì?
Khóe miệng Lăng Hàn nở nụ cười, hắn thực sự không quan tâm Phó gia ai là gia chủ hiện tại. Thế nhưng nếu ai chọc tới đầu hắn, hắn tuyejt đối không khách khí. Hắn đang muốn nâng chén đáp lễ, muốn cho đối phương ăn chút khổ sở thì đã thấy Nữ hoàng cản hắn lại.
- Ngươi không có tư cách uống trà với phu quân ta.
Nữ hoàng trực tiếp ra tay, bàn tay trắng nõn đẩy ra, thế lôi đình vạn quân.
Sắc mặt người trẻ tuổi kia lập tức biến đổi, vội vàng nâng tay lên chống đỡ lại. Thế nhưng căn bản không phải là địch của Nữ hoàng. Chỉ thấy nước trà rơi vãi ra, bắn vào mặt hắn.
Ai bảo hắn không yên tĩnh, nói là tới kính trà, trên thực tế lại muốn làm cho Lăng Hàn mất mặt?
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng.
Người trẻ tuổi kia tên là Kim Chí Vũ, là tiểu bối của Kim gia, một thế lực phụ thuộc vào Phó gia. Thiên phú võ đạo không tồi, tương lai có cơ hội trở thành trụ cột Kim gia. Người cạnh tranh vị trí gia chủ như Phó Cao Vân, người tranh thủ không chỉ là nội bộ gia tộc ủng hộ mà còn là những thế lực phụ thuộc.
Những thế lực phụ thuộc này cũng thừa dịp gia chủ thay đổi, đề thăng địa vị của mình lên. Như vậy chính là một lần bay vọt, bằng không nhất định sẽ là một triều một thiên tử, một thần, rất là khó coi.
Kim Chí Vũ này tu vi là Nhị trảm đỉnh phong, tuy rằng không phải là Trảm Trần hoàn mỹ, thế nhưng chênh lệch lại quá kém. Thực lực so với Phó Cao Vân cũng chỉ hơi kém mà thôi. Thế nhưng trước mặt Nữ hoàng lại hoàn toàn không phải là đối thủ, chuyện này đương nhiên rất là dọa người.
Ngay cả Phó Cao Vân cũng thật không ngờ, mặc dù hắn biết Nữ hoàng rất mạnh, nhưng mà như vậy cũng quá mạnh a.
- Ha ha, người trong nhà, đừng làm tổn thương hòa khí.
Hắn vội vàng hòa giải, đây là thành viên trong tổ chức tương lai của hắn nha, tự nhiên không thể bất hòa từ bên trong. Nếu không sao có thể tranh giành với người khác được?