Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1949: Lấy oán trả ơn, không thể nhẫn nhịn



- Đầu ta!

- Đầu ta!

- Trả đầu cho ta!

Những thi thể này thả thần niệm đòi trả đầu.

Thập phần cổ quái, không có miệng làm sao nói? Không có thức hải thì làm sao truyền thần niệm? Như vậy những thi thể không đầu này làm sao có thần niệm?

Chúng không đầu đương nhiên cũng không có mắt, nhưng thật giống như có được con mắt, chúng liên tục nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, sau đó giơ tay lên, huyết nhục đã hết sạch nên còn lại xương trắng nhưng lại như bùn nhão, nhìn chúng buồn nôn tới mức tận cùng.

Chỉ trong nháy mắt đám thi thể không đầu lao thẳng về phía Lăng Hàn với tốc độ cực nhanh.

- Siêu độ các ngươi!

Gương mặt Lăng Hàn lạnh lùng, hắn đánh ra một quyền, lôi đình sôi trào, trước mặt hắn là một mảnh lôi hải.

XIU....XIU... XÍU...UU!, những quái vật không đầu này lại vô cùng linh hoạt, thân thể chúng lắc lư tấn công Lăng Hàn.

Thú vị!

Lăng Hàn thét dài một tiếng, lôi đình bộc phát, hắn giống như lôi đình chi tử, chung quanh người có lôi hải gào thét.

Oanh!

Hắn giao phong chính diện với đám thi thể không đầu này, đối kháng một kích đánh trúng bay ra ngoài, hóa thành một quả đạn pháo bay đi, đám thi thể này cho rằng lôi phạt chi lực là tầm thường sao?

Xì xì xì, lôi đình sáng rực bộc phát, những quái vật này giống như khiêu vũ, mỗi khối xương trên người lắc lư không nhỏ.

Lăng Hàn cảm thấy xương cốt toàn thân buông lỏng và bị đâm không nhẹ, thời điểm bò dậy cảm thấy thân thể lắc lư.

- Ah ——

Trong Bạch Ma Thụ có vài gương mặt vặn vẹo đang rít dài, dường như chúng rất thống khổ.

Phốc, Bạch Ma Thụ phun ra một đám sương màu xanh bao phủ những thi thể không đầu, ngay sau đó lôi đình trên người chúng giảm dần, chỉ qua một lúc đã biến mất toàn bộ.

Song phương giao phong xem như ngang tay.

Đám thi thể không đầu tiến lên, chúng lại bị Lăng Hàn phát động công kích, thân thể bay lên không trung, hoặc công phá chính diện, hoặc đánh lén từ bên hông, từ đó phát huy uy thế bản thân vô cùng tinh tế.

Đúng lúc này ánh mắt trung niên bên cạnh tỏa ra hung quang, hắn đột nhiên phát động tấn công vào Nữ Hoàng.

Nữ tử này thật đẹp, nàng làm tim hắn đập thình thịch, cũng tổn hại ân Lăng Hàn cứu mạng hắn, hắn thừa dịp Lăng Hàn bị những quái vật kia vây công Lăng Hàn liền tấn công bắt giữ Nữ Hoàng.

Hơn nữa hắn phát động tấn công từ sau lưng Nữ Hoàng, dùng tu vi tứ trảm sơ kỳ của hắn, tin tưởng công kích sẽ thành công.

- Ah...

Hắn vừa mới lao về phía trước, đột nhiên mông của hắn đau đớn rất mạnh sau đó phát ra tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.

Thần thức hắn quét qua, lại phát hiện mông của mình có con hắc cẩu cắn vào.

Ahhh, nó xuất hiện lúc nào?

- Muốn chết!

Nữ Hoàng xoay người, sát khí đằng đằng.

Nàng cũng không tức giận trung niên này lấy oán trả ơn mà là tức giận tên rác rưởi này dám ra tay với nàng —— trên thực tế, với tính cách ngạo kiều của nàng sẽ không quan tâm cứu ai, dù sao nàng sẽ không đặt trong lòng.

Nữ Hoàng đại nhân là người tha thứ cho kẻ mạo phạm mình?

Nàng phất tay, kiếm quang đáng sợ phát động chém vào tên trung niên cuồng đồ kia.

Trên trung niên sợ hãi gần chết, một kích của Nữ Hoàng quá đáng sợ, tận quy tắc chi lực vô tận giống như đại đạo nghiền áp, chỉ sợ hắn sẽ bị nghiền nát.

Ầm!

Hắn bị đánh bay ra ngoài, sau đó hắn hóa thành chấm đen nhỏ.

- Vì cái gì cẩu gia cũng bay?

Giọng nói của đại hắc cẩu từ trên bầu trời truyền tới, nó vẫn cắn mông của người nọ, kết quả cũng bị đánh bay cùng.

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn bỏ qua đám thi thể đang tấn công, lôi quang đan xen bao phủ người hắn, hai chân hắn hơi cong sau đó nhảy lên không trung, xì xì xì, lôi điện quấn quanh, hắn vận chuyển Điện Thiểm và man lực đuổi theo tên trung niên đáng chết.

Hắn nhanh chóng đuổi theo tên trung niên, tiện tay bắt lấy người nọ sau đó lướt trở về.

- Tha, tha mạng!

Trung niên run rẩy lên tiếng.

Lăng Hàn cười nhạt không quan tâm, nói:

- Tuy ta ra tay cứu ngươi nhưng sẽ không trông cậy ngươi hồi báo cái gì, ngươi dám lấy oán trả ơn, ta ghét nhất việc này, ta sẽ không nhẫn nhịn! Ta cũng không giết ngươi, chỉ thu hồi việc cứu ngươi lúc trước.

- Không! Không! Không!

Trung niên bị dọa tè ra quần.

Lăng Hàn không quan tâm, hắn ném tới phía trước, tên trung niên bay về phía Bạch Ma Thụ.

Bạch Ma Thụ lại phun sương mù màu xanh, sau đó một nhánh cây bay tới quần lấy trung niên sau đó thu vào trong thân cây.

Tên trung niên sợ hãi xanh mặt, hắn đoán được những thi thể không đầu này chính là người bị thân cây bắt lấy, thân thể bị hấp thu, hơn nữa đầu sẽ biến thành gương mặt trên thân cây.

- Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta!

Trung niên kia kêu lên trong tuyệt vọng.

Ánh mắt Lăng Hàn lạnh lùng, hắn không quan tâm tói.

Nữ Hoàng càng ngạo nghễ, trong mắt nàng chỉ có Lăng Hàn, hoặc là những người Lăng Hàn đáng xem trọng, chuyện khác chỉ là bụi bậm, sống chết căn bản không có gì khác nhau.

- Ah...

Trung niên bị kéo vào trong thân cây Bạch Ma Thụ, tiếng kêu thảm thiết im bặt.

- Tự gây nghiệt không thể sống!

Lăng Hàn lạnh lùng nói ra, thật xem hắn là người hiền lành sao?

Đại hắc cẩu chạy trở lại, nói với Nữ Hoàng:

- Thân, tiếp theo có thể nhẹ chút không, cẩu gia mệt rả rời.

Nữ Hoàng không để ý tới, nàng cực kỳ ngạo kiều.

Bởi vì Bạch Ma Thụ bắt được con mồi, tạm thời cũng không tấn công Lăng Hàn, đám thi thể không đầu đứng chung quanh bảo hộ nó.

- Sinh linh nơi đây đều tiến hóa hóa năng lực giết chóc.

Đại hắc cẩu lên tiếng, theo lý mà nói, Bạch Ma Thụ sẽ hấp thu các khí tức cuồng bạo, chỉ có sát khí uy hiếp võ giả mà thôi.

Nhưng bây giờ nó lại nuốt huyết nhục võ giả, thậm chí còn dùng di cốt của bọn họ chiến đấu, việc này quá sức tưởng tượng.

Bạch Ma Thụ nhúc nhích có quy luật, không lâu sau lại có gương mặt mới xuất hiện trên thân cây, đồng dạng gương mặt rất thống khổ, giống như thừa nhận tra tấn đáng sợ nhất thế gian.

Phốc, một thi thể không đầu xuất hiện nó mờ mịt một hồi sau đó nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.

- Đầu ta đâu?

- Đúng là yêu thụ!

Lăng Hàn nói ra.

Nữ Hoàng gật đầu, nàng ngạo kiều là thực nhưng thời điểm xem trọng sẽ không chủ quan.

Đám thi thể không đầu lại tới nhưng dừng cách đám người Lăng Hàn chừng hai mươi trượng, dường như đây là cực hạn của chúng, không thể vượt qua.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn chủ động chém giết đám thi thể.

- Thật cho rằng ta không thể trị các nguoi sao?

Hắn hừ lạnh sau đó ném quang cầu về phía trước.

- Bạo cho ta!

Oanh!

Vào lúc đám thi thể lao tới, quang cầu nổ tung và lôi quang đáng sợ sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.