Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2017: Thực lực vẽ mặt



Nhưng cảnh tượng này diễn ra lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Lăng Hàn, giống như trên người hắn tỏa ra hào quang trâu bò.

Trình Phong Vân nhìn thấy khu vực này yên tĩnh, không ít người càng là nhịn cười đến mức rất vất vả.

Ngươi vừa rồi còn nói người ta cao điệu, bị người ta nhằm vào sẽ hỏng bét, sau đó bị người ta dùng thực lực vẽ mặt.

Nhìn xem, người ta đã đại thắng rồi đấy.

Gương mặt Trình Phong Vân vô cùng xấu hổ, vẽ mặt tới quá nhanh, hắn cảm thấy xấu hổ không nhỏ nhưng hắn không yếu thế, nói:

- Cho dù hắn có thể giết ra khỏi tổ này thì sao chứ, cũng không có khả năng đi quá xa, lần này vì Cố Đạo Đan, không biết có bao nhiêu thiên kiêu tuyêt đỉnh xuất hiện hắn có thể xông qua vòng này, cũng không thể xông qua vòng kế tiếp.

Hắn lại nói:

- Lui một vạn bước, cho dù hắn thực sự tiến vào trận chung kết... Ha ha, còn có Triệu Thanh Phong Triệu đại nhân, trên đời này có ai địch nổi Triệu Thanh Phong đại nhân?

Rất nhiều người không biết Triệu Thanh Phong là ai, nhưng lại cảm thấy Trình Phong Vân nói có lý, chỉ trổ hết tài năng ở tổ này thực sự không thể nói rõ vấn đề gì.

Lăng Hàn rất mạnh nhưng nơi đây có quá nhiều cường giả.

Kỳ thật đã có rất nhiều tổ đã kết thúc chiến đấu từ lâu, những người này dùng ánh mắt khiêu khích nhìn sang Lăng Hàn, sau đó liền thu hồi ánh mắt

Đối với vương giả mà nói, trổ hết tài năng ở tổ này cũng chẳng có gì cả, mà Lăng Hàn lại dùng thời gian dài như thế mới kết thúc chiến đấu, thực lực "Yếu" có thể nghĩ.

Không đáng chú ý!

Lăng Hàn sẽ không quan tâm ánh mắt và suy nghĩ của người khác, sau khi ký lục viên đưa danh sách cho hắn, hắn liền vỗ vỗ tay rời đi, trận tiếp theo sẽ diễn ra vào ngày mai.

Thiên Phượng Thần Nữ rời khỏi khán đài tụ hợp với Lăng Hàn, hai người cùng rời khỏi diễn võ trường.

Vừa bước ra khỏi cửa liền gặp Sơn Điền Vũ đang đứng ở cửa ra vào, bộ dạng nhìn trước ngó sau.

Phát hiện Lăng Hàn đi ra, Sơn Điền Vũ cau mày, hắn chỉ thẳng vào Lăng Hàn.

- Các ngươi đánh hắn cho ta!

Hắn hận chết Lăng Hàn, bởi vậy sau khi bị loại liền canh cửa ra vào, cho dù như thế nào cũng hành hung Lăng Hàn một trận.

Lăng Hàn chỉ cười cười, không ngờ gia hỏa này đưa tới cửa để hắn đánh, không tệ, giác ngộ rất cao.

- Tiểu tử, ngươi còn cười được?

Sơn Điền Vũ cũng không nhìn thấy Lăng Hàn đại phát thần uy, nếu không hắn biết rõ hơn sáu mươi người bị Lăng Hàn đánh bại cùng một lúc, hắn sẽ biết rõ mười mấy người của mình còn không đủ nhét kẽ răng của Lăng Hàn.

- Vì cái gì cười không nổi?

Lăng Hàn hỏi.

- Ngươi lập tức biết rõ!

Sơn Điền Vũ cười lạnh, vung tay lên,

- Đánh cho ta, không cần đánh chết, đánh cho phụ mẫu hắn không nhìn ra hắ.

- Vâng, thiếu gia!

Mười mấy người cùng xông lên.

Lăng Hàn mỉm cười, nói:

- Cẩn thận cái chân.

Mười mấy người không biết nghĩa gì, trong nội tâm tuy nhiên kỳ quái một ít, cũng không đặt trong lòng, cùng xông thẳng về phía Lăng Hàn.

- Ah!

Chỉ trong nháy mắt bọn họ cùng kêu thảm thiết, bởi vì binh khí trong tay không biết xảy ra chuyện gì nện vào chân bọn họ, có một vị lão huynh cầm Khai Sơn Phủ trong tay rơi xuống cắt mất mu bàn chân.

Sơn Điền Vũ sợ hãi lui ra phía sau hai bước, hắn vô cùng giật mình và khiếp sợ khi nhìn thấy tình cảnh này.

- Đã nói các ngươi phải cẩn thận cái chân mà.

Lăng Hàn mỉm cười, nói:

- Đến, tới đánh ta đi, đánh tới mức phụ mẫu ta không nhận ra đi!

Mười mấy người hai mặt nhìn nhau, đây là người thiếu chủ bọn họ có thể ra tay sao?

Lăng Hàn ung dung nói:

- Tại sao các ngươi không nghe lời ta chứ, hiện tại đánh hắn đi.

Khí thế vương giả tỏa ra, nội tâm bọn họ run rẩy.

Nội tâm mười mấy người căng thẳng, lập tức xoay người chạy nhìn về phá Sơn Điền Vũ.

- Các ngươi... Các ngươi muốn làm cái gì?

Sơn Điền Vũ sợ tới mức mặt tái xanh, ánh mắt những người này vô cùng hung ác.

Lăng Hàn ho khan một tiếng, mười mấy người lập tức lao về phía Sơn Điền Vũ, binh binh pằng pằng, tiếng đánh nhau vang lên không dứt bên tai.

Tuy Sơn Điền Vũ có chút thực lực nhưng hắn còn kém hai chữ thiên tài một đoạn dài, có thực lực Trảm Trần cũng là do gia tộc dùng vô số tài nguyên nện vào, làm sao có thể địch nổi hơn mười cao thủ cùng giai tấn công, lúc này bị đánh không còn hình người.

Lăng Hàn và Thiên Phượng Thần Nữ nhìn nhau cười cười, nghênh ngang rời đi, đây chỉ là việc nhỏ xen vào mà thôi.

Một đêm qua đi, bọn họ lại quay về đấu võ trường, bắt đầu trận đấu mới.

Nhưng lần này bọn họ chưa đi vào đã bị cản lại.

Lại là Sơn Điền Vũ.

Trên đầu hắn quấn đầy băng trắng, ngay cả đầu cũng sưng to lên, dù sao bị mười mấy người nhắm vào đấu đánh, cho dù có linh dược trị liệu cũng sưng to, không có khả năng khỏi hẳn trong thời gian ngắn.

- Ca, chính là hắn!

Lần này Sơn Điền Vũ không có mang theo bao nhiêu người, chỉ có một người trẻ tuổi có tướng mạo giống hắn.

Người này tên là Sơn Điền Cửu, là thân ca ca của Sơn Điền Vũ.

Sơn Điền Cửu nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, khóe miệng nở nụ cười băng hàn, nói:

- Chính ngươi tự đoạn hai tay, hai chân, bằng không cho dù ở trong thành Đan Đạo, ngươi sống không qua ba ngày.

Sơn Điền gia, đây là gia tộc uy tín lâu năm trong thành Đan Đạo, bọn họ cũng không phải hào phú luyện đan, nhưng trong gia tộc có lão tổ là cao thủ Phân Hồn cho nên có danh tiếng trong tầng thứ ba, hiện tại lại lật thuyền ở tầng thứ nhất, tự nhiên mặt mũi không ánh sáng.

Nếu không giảm bớt áp lực cạnh tranh, Sơn Điền Vũ cũng không có khả năng cố ý chạy tới tầng thứ nhất tham chiến, kết quả tốt rồi, không vượt qua nổi vòng chiến đầu tiên.

Nhưng đắc tội Sơn Điền gia, bọn họ sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì sao?

Nếu không phải đang ở trong thành Đan Đạo, Lăng Hàn đã sớm chết cả trăm lần.

Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, nói:

- Xem ra ngươi cũng muốn bị đánh.

- Ha ha ha!

Sơn Điền Cửu cười to, hắn không có cười vui vẻ, mà là cười lạnh.

- Ngươi cho rằng ta sẽ ngu xuẩn giống đệ đệ của ta sao?

Sơn Điền Vũ:...

Đúng là hai huynh đệ có chênh lệch rất lớn, một là thiên tài, một tương đối bình thường. một người đã sớm tiến vào tứ trảm, một khác miễn cưỡng bước vào Trảm Trần, cơ bản không có hi vọng tiến thêm một bước.

Cho nên Sơn Điền Cửu có đầy đủ thực lực tự ngạo.

Lăng Hàn muốn ra tay, tuy trận đấu sắp bắt đầu nhưng trấn áp loại mặt hàng này chỉ cần giơ tay nhấc chân là được, nhưng hắn còn chưa ra tay đã có nhân viên công tác chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.