Lăng Hàn cũng giống như vậy, đánh một trận với Triệu Thanh Phong có thu hoạch quá lớn, mà hắn đã đạt tới tam trảm đỉnh phong, sau khi đánh một trận này đã đạt tới trạng thái hoàn mỹ, lập tức bắt đầu bế quan trùng kích tứ trảm.
Điểm này làm Lỗ Tiên Minh houw thất vọng, hắn còn trông cậy làm tốt quan hệ với Lăng Hàn.
Hắn suy nghĩ, trùng kích tứ trảm là chuyện năm rộng tháng dài, không có trên vạn năm đừng mơ thành công.
Tính toán, bọn họ có thọ nguyên vô hạn, chờ một vạn năm thì một vạn năm.
Trong Hắc Tháp, Lăng Hàn xếp bằng dưới Luân Hồi Thụ.
Tứ trảm đã ở trước mặt, hắn chỉ cần chạy nước rút là được.
Tình cảnh chiến đấu với Triệu Thanh Phong hiện ra trong thức hải, Lăng Hàn chọn những thứ chưa đủ của mình và cải tiến, kinh nghiệm chiến đấu kéo tới ùn ùn, hắn đạt được thăng hoa.
Luân Hồi Thụ, một ngày có thể vượt qua trăm năm.
Dù Lăng Hàn đã nhìn thấy hi vọng nhưng hắn vẫn phải ngồi trong Hắc Tháp hơn hai tháng, rốt cuộc mới tìm cơ hội đột phá.
Thời điểm hắn đứng lên, Nữ Hoàng cũng mở mắt ra.
Nàng cũng sắp đột phá.
Hai người ra khỏi Hắc Tháp, thân ảnh đạp không đi vào núi hoang, sau đó thả khí tức ra ngoài, lúc này lôi vân giáng xuống cuồn cuộn, phân biệt bao phủ trên đầu bọn họ, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
- Ta dựa vào, các ngươi có tật xấu hay sao?
Lúc này trong sơn dã có một bóng nam nhân bay lên, hắn đang giơ chân mặc quần áo, bên cạnh còn có hai nữ nhân cũng mặc quần áo thật nhanh.
Thì ra đám người này đánh dã chiến ở đây!
Tây Môn Đại rất phiền muộn.
Hắn trời sinh tính phóng đãng không bị trói buộc, hôm nay hắn vô cùng hào hứng tìm hai nữ nhân đi tới nơi sơn dã, dùng trời làm chăn, dùng đất làm giường, ba người muốn thử một lần không bị trói buộc.
Kết quả còn chưa bắt đầu đã nhìn thấy lôi vân kéo tới rậm rạp.
Có người độ kiếp!
Nói như vậy, lão thiên gia có mắt, chỉ cần ngươi không chủ động ra tay, cho dù gần trong gang tấc thì thiên lôi cũng không đánh lên người của ngươi. Sau khi thiên lôi giáng xuống, dư âm ảnh hưởng của nó như thế nào không nằm trong phạm vi cân nhắc của lão thiên gia.
Cho nên thời điểm có người độ kiếp thì phải tránh đi thật xa.
Trừ khi là Trảm Trần độ kiếp, mà ngươi là Phân Hồn có thể tùy tiện đứng trong lôi kiếp, cho dù có dư âm ảnh hưởng cũng không làm gì được ngươi.
Vấn đề là Lăng Hàn và Nữ Hoàng đều tiếp cận đế giả, bọn họ độ tứ trảm cũng vô cùng kinh người.
Tây Môn Đại chỉ có thể kéo hai nữ nhân bên cạnh chạy đi.
- Khốn kiếp, có phải các ngươi cố ý hay không?
Sau khi chạy đến khu vực an toàn, Tây Môn Đại lúc này không nhịn được chỉ tay lên trời mắng, ta cũng chỉ đánh dã chiến mà thôi, tại sao các ngươi hại ta?
Lúc ánh mắt của hắn nhìn thấy Nữ Hoàng liền dại ra.
Khốn kiếp, tại sao có nữ nhân xinh đẹp như vậy?
- Đại thiếu!
Hai mỹ nữ ỏn ẻn vỗ ngực, bộ dạng chấn kinh chưa định còn cần ngươi tới an ủi.
Đổi thời điểm khác Tây Môn Đại khẳng định đã mê đắm các nàng, nhưng hiện tại hắn không có hứng thú đó, tiện tay đẩy hai nàng ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nữ Hoàng, trong mắt mang theo hào quang sáng như sao.
- Ồ, gia hỏa này!
Cuối cùng hắn nhìn sang Lăng Hàn và cả kinh.
- Là người nọ đánh bại Triệu Thanh Phong!
Hắn cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy lên đầu, sau đó sắc tâm biến mất.
Tây Môn gia rất mạnh, có lão tổ Tiên Phủ Cảnh tọa trấn, cũng được xem là gia tộc uy tín lâu năm trong thành Đan Đạo, cho dù như thế cũng không đạt tới mức có thể hò hét tất cả mọi người.
Nghe nói có một ít đại nhân vật sinh ra hứng thú với Lăng Hàn, muốn thu hắn làm đồ đệ, hoặc muốn thu hắn làm con rể, nói ngắn lại, hiện tại Lăng Hàn chính là nhân vật chạm tay có thể bỏng.
Vào lúc mấu chốt này đi lên đắc tội Lăng Hàn là hành vi không sáng suốt.
Tây Môn Đại háo sắc nhưng không ngu xuẩn.
- Tây Môn gia chúng ta cũng muốn mời chào nhân vật như vậy nhưng căn bản không có biện pháp tranh giành với các đại nhân vật.
Tây Môn Đại nói thầm trong lòng.
- Nhưng lần này là bọn họ thiếu nợ ta, ngược lại có cơ hội mượn việc này kết giao bằng hữu.
Thê tử của bằng hữu không thể lấn, Tây Môn Đại hiểu đạo lý này, tuy hắn háo sắc nhưng háo sắc cũng có đạo, tuyệt đối không chạm vào thê tử bằng hữu, đây là điểm mấu chốt của hắn.
Hắn nhìn thấy Lăng Hàn và Nữ Hoàng độ kiếp, chờ đối phương làm xong việc hắn có thể đi lên làm quen.
Đột nhiên hắn khiếp sợ.
Lăng Hàn độ tứ trảm?
Chẳng lẽ hắn còn chưa vượt qua tứ trảm sao? Lúc Tây Môn Đại độ tứ trảm kiếp còn không có được 1% uy thế như hiện tại, không không không, đâu phải 1%, là không tới một phần vạn trong đó.
Không hổ là nam nhân đánh bại Triệu Thanh Phong!
Lăng Hàn mạnh như thế, thiên kiếp của mỹ nhân cũng mạnh như vậy?
Lúc này hắn kịp phản ứng, thiên kiếp phản ánh thực lực của một người, thiên kiếp càng mạnh đại biểu thực lực bản thân càng mạnh, cho nên lão thiên gia mới gia tăng uy lực để ma luyện người độ kiếp.
Quái vật, hai quái vật!
Nữ nhân này không phải người hắn có thể ngấp nghé.
Tây Môn Đại nói thầm trong lòng, hắn không dám có suy nghĩ với Nữ Hoàng nữa.
Nửa ngày sau, thiên kiếp qua đi, lôi vân tiêu tán, Lăng Hàn và Nữ Hoàng đáp xuống đất và mỉm cười với nhau.
Lăng Hàn thu hoạch càng lớn, hứn cũng rèn luyện khí lực một lần, chính thức đạt tới chuẩn tiên kim tam tinh, tuy chiến lực của hắn hiện tại không bằng Dương Hồn nhưng cường giả Dương Hồn khó đánh giết hắn.
Cho dù dùng quy tắc luyện hóa cũng phải dùng năm để tính.
Hiện tại lại chống lại Triệu Thanh Phong... Lăng Hàn tự tin trong vòng trăm chiêu sẽ chém giết đối phương!
Không phải thắng, mà là giết.
Lăng Hàn cười nói với Tây Môn Đại.
- Vị bằng hữu kia, thật xấu hổ, còn tưởng rằng nơi này không có người.
- Không có việc gì, không có việc gì, dù sao ta cũng không bị thương.
Tây Môn Đại cười tươi như nở hoa.
- Còn chưa chúc mừng Lăng thiếu rảo bước tiến vào tứ trảm, trở thành cường giả Phân Hồn trong tầm tay.
Lăng Hàn hơi kinh ngạc, nói:
- Ngươi biết ta?
- Trong thành Đan hiện tại có người nào không biết Lăng thiếu?
Tây Môn Đại nói ra, đương nhiên là có nói quá trong đó nhưng thiên xuyên vạn xuyên, tâng bốc không sai lầm, hơn nữa Lăng Hàn rất hưởng thụ lời này.
Ít nhất Nữ Hoàng cũng rất hài lòng, người khác khen nàng thế nào, kính nàng, sợ nàng ra sao thì nàng xem đó là đương nhiên, nhưng nếu khen Lăng Hàn sẽ làm nàng vui mừng.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn cũng không bị đối phương tâng bốc quên trời đất xem người này thành tri kỷ hảo hữu.