Mạc Sương và Hàn Đào cũng có chút ngây người. Đây là tình huống gì vậy?
Bành Hóa Niên đã chính miệng thừa nhận Lăng Hàn chính là sư thúc của hắn. Vậy dĩ nhiên chính là sư đệ của Chư Phong đại sư. Đường đường là Đan Sư tam tinh, sẽ đùa giỡn như vậy sao?
Không có khả năng!
Nhưng vì cái gì Chư Tử Quân lại phủ nhận chắc chắn như vậy?
Dù thế nào bọn họ cũng nghĩ không ra được đạo lý trong đó.
Trong này rốt cuộc có hiểu nhầm gì, có khúc chiết sao?
Không quan tâm như thế nào, cứ yên lặng quan sát là được.
Ở bên trong phòng tu luyện thời gian, Lăng Hàn và Yến Vĩ đều hoàn thành đan dược chế luyện, tiến vào luyện linh đốt.
Lúc này, phía sau lại có tiếng ầm ĩ. Chỉ thấy Quế Đức Thủy đã trở về, dẫn theo hai nam tử trung niên. Mỗi người đều có vẻ ung dung. Vừa nhìn chính là người ở chức vị cao đã lâu.
- Người nào, lại dám giả mạo sư thúc của sư phụ ta?
Trong đó có một nam tử trung niên lấy giọng điệu nghiêm nghị hỏi. Lông mày cũng muốn dựng lên. Trong giọng nói lộ rõ sự phẫn nộ của mình.
Hắn gọi Nhiễm Phi. Hắn là nhị đệ tử của Bành Hóa Niên. Một người trung niên khác tên gọi là Thạch Vĩnh, là tam đệ tử. Tuy rằng hai người cũng chỉ là Đan Sư nhị tinh, nhưng ở trên phương diện luyện linh lại đạt tới nhị luyện. Điều này đặc biệt không đơn giản.
- A, Chư thiếu!
Thời điểm nhìn thấy Chư Tử Quân, Nhiễm Phi và Thạch Vĩnh đồng thời ngẩn ra, sau đó đi tới chào hỏi.
Bối phận của mọi người là giống nhau. Hơn nữa bọn họ còn là cấp bậc sư huynh. Nhưng Chư Tử Quân chính là cháu của Chư Phong đại sư. Tất nhiên là bọn họ không cách nào sánh được.
Chư Tử Quân thoáng lộ ra một vẻ tươi cười không được tự nhiên, gật đầu, nói:
- Nhiễm sư huynh, Thạch sư huynh.
Tuy rằng hắn có ngạo khí, nhưng cũng không cần thể hiện không coi ai ra gì.
- Chư thiếu, có người dám giả mạo sư đệ của tổ sư gia!
Thạch Vĩnh lớn tiếng kêu lên, ánh mắt đảo qua, đầy vẻ hung ác độc địa, giống như đang tìm kiếm kẻ bịa đặt kia.
Chư Tử Quân sửng sốt, sau đó cũng giận dữ.
Thảo nào vừa có người hỏi hắn, Chư Phong có thêm một sư đệ hay không. Hóa ra là có chuyện như vậy.
Thực sự là to gan lớn mật. Ngay cả sư đệ của Chư Phong đại sư cũng dám giả mạo. Vậy còn có cái gì không dám nữa? Sư đệ của Tiên Vương sao?
- Ai?
Chư Tử Quân lạnh lùng nhìn mọi người. Hiện tại hắn vô cùng tức giận.
A.
Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía Mạc Sương.
- Mạc lão thất, ta cần một câu trả lời thỏa đáng.
Chư Tử Quân thản nhiên nói. Tuy rằng giọng điệu không cao, lại có thể nghe ra bên trong chất chứa lửa giận, sắp phun trào ra ngoài.
Mạc Sương chỉ cảm thấy áp lực giống như núi lớn đè ép. Hơn nữa, hắn còn không nghĩ ra.
Hắn làm sao biết được có chuyện gì xảy ra chứ!
Rõ ràng Bành Hóa Niên đã chính miệng gọi Lăng Hàn là sư thúc. Nhưng mỗi người các ngươi lại có thể hoàn toàn không hay biết gì. Vậy Lăng Hàn sư thúc này là từ chỗ nào tới? Từ trong khe đá chui ra sao?
Trên đời này tại sao có thể có chuyện ly kỳ cổ quái như vậy được?
Hiện tại Mạc Sương chỉ có thể trầm mặc. Hắn có thể cho ra lời giải thích thế nào? Ta nhổ vào. Các người là người trong nhà còn không có biết được rõ ràng. Chuyện có liên quan tới hắn cái lông ấy.
- Đúng rồi. Đưa ra một lời giải thích!
Thạch Vĩnh và Nhiễm Phi càng lộ rõ khí thế hung hăng. Bởi vì điều này có liên quan trực tiếp tới bọn họ.
Nếu như bọn họ âm thầm chấp nhận, chẳng phải sẽ gọi Lăng Hàn là sư thúc tổ sao?
- Chính là người kia sao?
Chư Tử Quân đã phản ứng lại, lạnh lùng nhìn về phía chỗ phòng tu luyện của Lăng Hàn.
Dù phẫn nộ thế nào đi nữa, hắn cũng không thể làm gì được Mạc Sương. Dù sao người ta là tộc nhân trọng điểm bồi dưỡng của thế lực Thăng Nguyên Cảnh. Nhưng Lăng Hàn lại không giống vậy. Tiểu tử này lại dám giả mạo sư đệ của gia gia hắn. Hắn làm sao có thể không tức giận cho được?
Chờ đã. Chờ tới khi người này đi ra, hắn phải đánh đối phương một trận thật nặng!
Hắn đen mặt, đứng qua một bên. Ai nấy đều nhìn thấy được, hiện tại hắn ẩn chứa một ngọn lửa giận trùng thiên.
Mọi người lại tặc lưỡi lấy làm kỳ quái. Thật sự là thú vị. Lại có người dám giả mạo sư đệ của Chư Phong đại sư. Phải là trình độ não tàn đến mức nào, mới làm ra loại chuyện hoang đường như vậy.
Vậy bọn họ sẽ chờ xem kịch vui.
Dương Gia dương dương đắc ý. Hiện tại hắn đã không kịp chờ đợi, muốn thu chiến lợi phẩm. Sau đó hắn sẽ đánh cho Mạc Sương thương tích đầy mình, làm cho đối phương ở trước mặt hắn vĩnh viễn cũng không ngóc đầu lên được.
Ngu ngốc!
Lại qua mấy canh giờ sau, Yến Vĩ dẫn đầu, đẩy cửa đi ra ngoài. Trên mặt hắn mang theo một vẻ vô cùng ngạo nghễ.
Hắn chế luyện được đan dược nhị tinh. Hơn nữa còn luyện linh một lần, nâng cao đan dược vốn là trung phẩm lên tới cấp bậc thượng phẩm. Đối với xác xuất luyện đan thành công, hắn rất nắm chắc. Chỉ có điều ở trên phương diện luyện linh, hắn còn kém một chút. Có khả năng rất lớn sẽ thất bại.
Lúc này một lần thành công, tất nhiên khiến cho hắn hết sức hài lòng.
Lăng Hàn?
Hắn nhìn về phía một gian phòng tu luyện khác. Hắn nhìn thấy Lăng Hàn còn đang luyện đan, trên mặt không khỏi thoáng lộ ra một sự khinh thường.
Chậm!
Luyện đan không có khả năng chậm là có thể luyện ra tinh tế. Luyện đan ngay từ đầu, được hoàn thành ở trong một khoảng thời gian cố định. Nếu không, duy nhất chỉ có một khả năng chính là nổ lò.
Đúng. Đan dược đã luyện thành, còn đang luyện linh.
Tiểu tử này lại còn có thể luyện linh?
Phải biết rằng, chí ít bảy thành Đan Sư nhất tinh cũng sẽ không luyện linh. Chỉ có số ít cấp bậc thiên kiêu mới nắm giữ luyện linh tiêu chuẩn, người khác được bước vào Đan Sư nhị tinh sau, này mới có thể luyện linh.
Bởi vậy, luyện linh mới là tiêu chuẩn so sánh thực lực của một Đan Sư.
Lại một lát sau, mới thấy Lăng Hàn đẩy cửa phòng tu luyện đi ra.
Tuy rằng trình tự đi ra trước sau cũng không thể tuyệt đối nói rõ vấn đề, nhưng mọi người đã thành thói quen sử dụng tư duy võ đạo để suy nghĩ vấn đề. Nhất thời mọi người đều cảm thấy, Lăng Hàn thua kém hơn so với Yến Vĩ một bậc.
Yến Vĩ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chính ngươi nhận thua đi. Chí ít có thể thua, còn giữ lại chút thể diện.
- Không có thói quen này.
Lăng Hàn lắc đầu. Bất luận là trên võ đạo hay đan đạo, hắn đều không có thói quen không đánh mà hàng.
- Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Vậy hãy để cho ngươi thua được tâm phục khẩu phục.