Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2113: Treo đầu dê bán thịt chó



- Người như thế, hắn tâm thuật bất chính, có tư cách gì để tự xưng là Đan Sư?

Chư Tử Quân đã đi tới trước mặt Lăng Hàn. Tiếp đó là một chưởng đánh qua.

Ầm.

Khí thế vô biên cuốn tới, hóa ra từng ký hiệu đại đạo.

Chư Tử Quân, Vương giả Tứ Trảm đỉnh phong!

Ở Quan Hóa Thành nhân tài đông đúc, Chư Tử Quân còn chưa có tư cách xưng là thiên kiêu tuyệt đỉnh. Nhưng Vương giả Tứ Trảm đỉnh phong tuyệt đối không thể xem là yếu đi.

Một kẻ vô danh tiểu tốt miệng đầy bịa đặt, có thể có năng lực gì. Tất nhiên là một đòn liền bắt được.

Thật không biết chỉ số thông minh của Mạc Sương và Hàn Đào có đúng là bị chó ăn hay không. Lại có thể tin tưởng một kẻ trẻ tuổi như thế là sư đệ của Chư Phong đại sư!

Lăng Hàn tiện tay chộp một cái.

Vút.

Cổ tay của Chư Tử Quân liền bị hắn nắm ở trong tay.

Cái gì!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm. Tùy ý đã có thể ngăn cản được công kích của một Vương giả Tứ Trảm. Vậy dù thế nào cũng phải là cấp bậc Hoàng giả.

- Xem như nể tình của tam sư huynh, không chấp nhặt với ngươi.

Lăng Hàn hất tay, đánh bay Chư Tử Quân ra ngoài.

Chư Tử Quân vừa đứng vững, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Vừa rồi, nếu như Lăng Hàn muốn gây bất lợi cho hắn, vậy hắn tuyệt đối sẽ bị giết chết trong nháy mắt. Nhưng hắn lại hoàn toàn không có chút cảm kích nào. Hắn càng cảm giác bị sỉ nhục nhiều hơn.

Cần phải cảm kích Lăng Hàn sao?

Hắn lại là đồ tôn của Chư Phong đại sư. Ai dám tổn thương tới một sợi lông của hắn.

Hơn nữa, nếu như Lăng Hàn là Hoàng giả, vậy tại sao phải giả mạo làm sư đệ của Chư Phong đại sư?

Thật đáng ghét. Ngươi rõ ràng là có lòng tới sỉ nhục người khác.

- Ai thay ta bắt tên ác đồ này lại.

Hắn căm hận nói. Hắn đưa mắt nhìn ra xung quanh một chút. Chỉ thấy mọi người đều lộ ra vẻ rụt rè. Nhưng không có người nào trả lời.

Người ở đây hoặc là Vương giả, hoặc là Hoàng giả. Ai cũng sẽ không dễ dàng đánh mất mặt mũi của mình vì chuyện này.

- Một bình Bổ Trần Đan.

Chư Tử Quân lấy ra một bình đan dược, đặt ở trong tay.

- Ai thay ta bắt tên ác đồ này, ta liền đưa bình Bổ Trần Đan này cho hắn!

Vừa mới nghe nói như thế, vô số người đều lộ ra vẻ động tâm.

Bổ Trần Đan có thể trên đường tu bổ Trảm Trần không hoàn mỹ, đương nhiên không có khả năng khiến cho Vương giả bước vào cấp bậc Hoàng giả. Nhưng có thể khiến cho cấp thấp Vương giả trở thành Vương giả cao giai, Hoàng giả hạ giai trở thành Hoàng giả cao giai. Đây là một loại đan dược đặc biệt hiếm có và trân quý.

- Chư Thiếu!

Nhiễm Phi và Thạch Vĩnh liền vội vàng kêu lên. Đây chính là Bổ Trần Đan do Chư Phong đại sư đặc biệt chế luyện vì yêu tôn. Cao tới năm lần luyện linh. Giá trị của Bổ Trần Đan bình thường căn bản cũng không thể so sánh được với nó.

Sử dụng vô giá để hình dung, đó chính là chuẩn xác nhất.

Cần gì mời người ở chỗ này ra tay. Hai người bọn họ chính là cường giả Dương Hồn Cảnh. Chẳng lẽ còn không giải quyết được một Trảm Trần nho nhỏ này sao?

Bọn họ lại không biết, Chư Tử Quân phần nhiều chính là xem mình thành võ giả. Đường đường là Chư gia, lẽ nào trấn áp một dã tiểu tử cũng cần xuất động người cao hơn một cảnh giới?

Vậy quá mất mặt!

Cho nên, Chư Tử Quân thà rằng hi sinh một bình Bổ Trần Đan, cũng không muốn tranh cãi, bắt lấy Lăng Hàn.

Dù sao hắn cần một bình Bổ Trần Đan, không phải đơn giản sao? Mời lão gia tử luyện một chút không phải là được rồi sao.

- Ta tới!

Một Hoàng giả nhảy ra. Cái này gọi là có trọng thưởng tất có dũng phu.

Mạc Sương không khỏi lắc đầu. Hàn Đào cũng vậy. Chỉ có bọn họ mới biết được, Lăng Hàn không chỉ là sư đệ của một vị đại sư tứ tinh. Hơn nữa còn là võ đạo Đế giả!

Nói thật, còn có thân phận càng chói mắt hơn ở phía sau. Bởi vì Đế giả nhất định có thể trở thành Tiên Vương. Nhưng đại sư tứ tinh tối đa cũng chỉ miễn cưỡng có thể sánh ngang với Tiên Vương nhất trọng. Chênh lệch cũng không nhỏ chút nào.

Hoàng giả đấu với Đế giả, ở dưới tình huống bình thường đều không chịu nổi một đòn. Huống gì còn là Ngũ Trảm đấu với Tứ Trảm. Lăng Hàn nắm ưu thế có một cảnh giới nhỏ.

Lăng Hàn lộ ra vẻ không vui, nói:

- Các ngươi mỗi người đều thích càn quấy có đúng hay không? Được, vậy ta lại đánh cho các ngươi thoải mái lật trời.

- Ở trước mặt Hồ Đông ta, có chỗ nào cho ngươi càn rỡ?

Hoàng giả vừa nhảy ra, cười giễu cợt nói. Một tay hắn lộ ra.

Ầm.

Khắp bầu trời đều có ký hiệu đại đạo.

Hắn thật sự rất mạnh mẽ. Chắc hẳn đã là trình độ đứng đầu trong cấp Hoàng giả khác. Bàn tay có thể che trời, bắt về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn bắn ra một chỉ.

Phụt. Kiếm khí sắc bén phóng lên cao.

Đây là lĩnh ngộ hắn rút ra được từ trong quy tắc giết chóc. Sau khi dung nhập ở trong kiếm pháp, lực phá hoại này lại càng thêm kinh người. Chém trời cao, liền đánh nát Càn Khôn.

Phụt!

Bàn tay khổng lồ lập tức bị phân thành hai. Sát khí đáng sợ di chuyển, trùng kích cửu tiêu.

Sắc mặt Hồ Đông biến đổi kịch liệt. Hắn còn chưa kịp kêu lên một tiếng kinh ngạc, toàn thân đã bị chém bay. Một đạo huyết quang giống nưh gió bão cuốn qua.

Thình thịch.

Hắn nặng nề rơi ở trên mặt đất. Bụi bặm bốc lên cao.

Cái gì!

Vừa nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người. Đường đường là Hoàng giả lại có thể không phải là địch thủ. Ngươi làm sao có thể mạnh như vậy?

Lẽ nào hắn là Đế giả?

Không thể nào đâu. Nếu như là Đế giả, cần gì phải giả mạo sư đệ của Chư Phong đại sư. Tuy rằng danh hiệu này quả thực rất kinh người, nhưng so với Đế giả, cũng không thể nào cường đại bằng.

Lẽ nào hắn không phải là Đế giả. Chỉ là ở đi xa hơn ở trên con đường Hoàng giả thôi?

Nhưng Hồ Đông vừa bị đánh bại, còn có ai dám đi khiêu chiến Lăng Hàn?

- Chư Thiếu, hãy để cho ta đứng ra đi.

Nhiễm Phi đứng dậy. Hiển nhiên, Hoàng giả Tứ Trảm tối đa cũng chỉ có thể cùng Lăng Hàn đánh không phân thắng bại. Muốn trấn áp hắn, trong Trảm Trần Cảnh cũng chỉ có Liễu Thánh Tử.

Liễu Hàm Tiên Tử đương nhiên cũng có thể. Nhưng hai vị đại thần này lại không có mấy người bọn họ có thể sai khiến được?

Chư Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi gật đầu.

Nhiễm Phi nhận được Chư Tử Quân cho phép, lập tức đi từng bước về phía trước.

Ầm.

Khí tức đặc biệt thuộc về Phân Hồn Cảnh bỗng nhiên phát ra ngoài. Cho dù là Đan Sư cùng cảnh giới đánh một trận cũng chỉ là một trận chiến cặn bã. Nhưng có một cảnh giới lớn áp chế, hắn vẫn cường đại đến mức không có cách nào hình dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.