Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2127: Thạch Tu Văn đến



Hổ Nữu lập tức nói:

- Thế nào, ngươi muốn đánh nhau sao?

Thái độ của nàng rất hung dữ.

Liễu Kiệt mở miệng muốn nói, lại đành khép miệng lại. Ở trước mặt Hổ Nữu, hắn thật sự không có tư cách nói ngoa.

Hắn liếc mắt nhìn Lăng Hàn, sau đó quay đầu rời đi.

Giống như lời hắn vừa nói, sau khi gặp lại ở bên trong sơn cốc, khó tránh khỏi sẽ có một phen đại chiến.

- Hình như ngươi bị hắn hận?

Nghiêm Tiên Lộ nói.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói:

- Chuyện này cũng là không có cách nào khác. Theo hắn đi.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Nghiêm Tiên Lộ lại hỏi.

Lăng Hàn sờ sờ cằm, cười nói:

- Một lời khó nói hết được.

Đang nói, chỉ thấy Liễu Hàm đột nhiên chạy tới, nhìn về phía Hổ Nữu nói:

- Cho dù nàng là nữ, ta cũng muốn ở cùng với nàng!

Phụt.

Nghiêm Tiên Lộ nhất thời phun tới.

Cái gì goi là trên Tiên Lộ sinh ra Tiên Thai, ung dung bình tĩnh như núi? Giờ phút này tất cả lại hoàn toàn biến thành hư ảo. Hắn không ngừng ho khan. Hắn hết nhìn Hổ Nữu, lại nhìn Liễu Hàm. Hắn chỉ cảm thấy hoàn toàn bối rối.

Lẽ nào hắn quá lâu không đi ra ngoài du lịch, đã lạc hậu, không theo kịp trào lưu?

- Con người nàng, thật là phiền phức!

Hổ Nữu không nhịn được nói.

- Ta biết có một loại Tiên Dược, có thể chuyển đổi giới tính.

Liễu Hàm kích động nói.

- Ta đã suy nghĩ nhiều ngày. Ta thích nàng. Ta không bỏ nàng được!

- Nữu mới không thích nàng!

Hổ Nữu ôm một cánh tay Lăng Hàn nói.

- Nữu thích Lăng Hàn, cũng chỉ thích Lăng Hàn!

Lăng… Hàn!

Ánh mắt Liễu Hàm quét tới, tập trung ở trên mặt Lăng Hàn. Trong nháy mắt, biểu tình nàng trở nên lạnh như băng, tản ra sát ý lạnh lẽo.

Đã như vậy, nàng giết chết Lăng Hàn trước.

- Người quái dị, nàng muốn chết sao?

Hổ Nữu cũng lập tức đằng đằng sát khí. Nàng rất mẫn cảm đối với sát khí. Người quái dị này lại dám lộ ra sát ý đối với Lăng Hàn của nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là giết chết đối phương.

Liễu Hàm khống chế tâm tình một chút, chỉ nhìn về phía Hổ Nữu thản nhiên cười, sau đó lướt gió lao về phía trước.

Nàng sẽ giết chết Lăng Hàn, nhưng sẽ không đích thân ra tay.

Muốn làm được điểm ấy quá dễ dàng. Chỉ cần giật dây cho Đế giả khác ra tay là được. Lấy dung mạo xinh đẹp và thân phận của nàng, muốn cho người cắn câu hoàn toàn là chuyện nhỏ.

Nghiêm Tiên Lộ cười lạnh, nói:

- Ta có phải đã bỏ lỡ chuyện gì hay không?

Thảo nào Lăng Hàn nói một lời khó nói hết. Quả thực chắc hẳn là đặc biệt phức tạp.

Sau đó Lao Tùng, Sơn Quý Đồng cũng chạy tới. Tất cả Đế giả của phía Thái An Thiên bên này đều tới đông đủ. Nhưng bởi vì số lượng Đế giả bên Quảng Long Thiên tương đối nhiều, hiện tại chỉ mới tới phân nửa. Lại còn đều là thứ hạng dưới mười.

Cho dù là như vậy, chừng mười Đế giả cùng xuất hiện, mỗi người tản ra khí thế độc bá một phương, làm cho lòng người suy sụp.

Sau này, những người này tất nhiên sẽ trở thành Tiên Vương, đương nhiên khí thế trùng thiên.

Hai bên phân biệt rõ ràng, lần lượt đứng ở vị trí một bên của lối vào, cũng không phát sinh xung đột gì, cũng không có xuất hiện cường giả Tiên Phủ, Thăng Nguyên Cảnh, phá hủy chí ít trăm ức tích lũy nhân tài của đối phương.

Lần này hành trình tiến vào bí cảnh lại liên lụy tới rất nhiều vị Tiên Vương. Ai dám ở chỗ này làm loạn. Hành động này hoàn toàn chính là tự tìm chết.

Bởi vậy, lần chiến đấu này chỉ phát sinh ở trong Trảm Trần.

Ngang!

Một tiếng ngân vang, giống như tiếng rồng ngâm, lại giống như tiếng hổ gầm, chấn động tới mức mây mù trong sơn cốc đều không ngừng kích động. Chỉ thấy một người trẻ tuổi từ phía xa nhanh chóng chạy tới. Trang phục đặc biệt nguyên thủy. Chỉ có một tấm da thú quay ở hạ thân. Tóc buộc thành hơn mười cái đuôi sam. Mỗi một cái đuôi sam đều sử dụng xương ngọc xanh làm trang sức.

Rõ ràng chỉ là một người, nhưng hắn một đường chạy vội qua, giống như một con thú lớn hồng hoang đáng sợ nghiền ép qua. Bất kỳ người hay vật nào ngăn cản nó đều chỉ có thể bị đánh bay, bị đụng nát.

- Thạch Tu Văn!

Nghiêm Tiên Lộ chợt đứng lên, hai tay không khỏi nắm chặt. Trong mắt hắn bắn ra hai đạo lửa khói, ý chí chiến đấu hừng hực.

Người này chính là Thạch Tu Văn?

Lăng Hàn nhìn về phía "dã nhân" này. Nhưng ánh mắt vừa tập trung qua, lập tức kích thích đối phương cảm ứng. Thạch Tu Văn cũng nhìn lại về phía Lăng Hàn. Hai mắt hán giống như kiếm quang, nhanh chóng chém về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn hoàn toàn không thèm để ý chút nào. Trong mắt hắn lại phóng ra một đôi kiếm tiên, đón đánh về phía đối phương.

Ầm!

Kiếm quang tấn công, đồng thời mai một. Một đòn này nhìn như không phân thắng bại.

Thạch Tu Văn nhếch miệng cười. Một đòn này hắn chỉ dùng một phần trăm chiến lực. Nhưng hắn tin tưởng chiến lực Lăng Hàn dùng ra tuyệt đối không chỉ là số này. Bởi vậy, tự nhiên là hắn tốt hơn.

Hắn đột nhiên nổi lên hung tính, đảo mắt nhìn về phía tất cả những người nhìn hắn một vòng. Nhất thời có những tiếng kêu rên vang lên. Cho dù là những Đế giả cũng không ngoại lệ. Tất cả đều quay đầu đi. Bọn họ chỉ cảm thấy mắt bị đâm đau dữ dội. Vương giả, Hoàng giả trực tiếp chảy ra máu và nước mắt.

Ở Trảm Trần Cảnh, áp chế của Đế giả đối với Hoàng giả rất nghiêm trọng. Tương đương với Dương Hồn đối với Tứ Trảm. Bởi vậy cho dù Hoàng giả cũng không chịu nổi uy phong một ánh mắt của hắn cũng là chuyện rất bình thường.

Gia hỏa này có chút giống với Hổ Nữu, hung tính mười phần, tràn ngập khí tức nguyên thủy.

Sơn Quý Đồng, Lao Tùng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Đây là Đế giả của Quảng Long Thiên sao?

Quá mạnh mẽ!

Chống lại Nghiêm Tiên Lộ, chỉ sợ bọn họ không phải là đối thủ. Nhưng ít ra còn có dũng khí đánh một trận. Chí ít có thể chắc chắn sau khi giao đấu, mình cho dù không địch lại cũng có thể ung dung lui lại. Có nếu đấu với Thạch Tu Văn... Bọn họ thật giống như cừu gặp phải sử tử. Chỉ có thể trở thành con mồi.

Ngay cả hai người Đế giả bọn họ cũng như vậy, huống gì những người khác. Ý chí mỗi người đều giảm xuống, chỉ có phần run rẩy.

Người như vậy... Bọn họ làm sao có thể địch nổi?

Hơn nữa, Thạch Tu Văn ở trong thiên kiêu của Quảng Long Thiên chỉ có thể xếp hạng thứ chín. Như vậy có tám người đứng ở thứ hạng trước bọn họ? Có người nói, ba người thứ hạng đầu là cấp bậc biến thái, tay có thể diệt trời cao, cường đại đến mức không có cách nào hình dung.

- Ngứa tay quá. Ai đánh với ta một trận đi?

Thạch Tu Văn lớn tiếng kêu lên. Nói là ai đánh với ta một trận, nhưng ánh mắt hắn lại chăm chú nhìn vào trên người Lăng Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.