Ngươi một lời ta một câu, tất cả mọi người lộ ra tiếc nuối không bạo hoa cúc của Thạch Tu Văn. Điều này không khỏi làm Lăng Hàn điên cuồng đổ mồ hôi.
Hắn chẳng lẽ kéo lên một phong trào bạo mông hay sao?
Hình ảnh này quá đồi trụy, quá bạo lực. Hắn không dám nghĩ tới.
- Đáng tiếc.
Ngay cả Hổ Nữu cũng lộ ra thái độ tiếc hận.
- Chuyện chơi vui như thế, Nữu lại có thể không nghĩ tới!
Hai mắt nàng phát sáng, quét tới quét lui ở trên thân đám người Quảng Long Thiên, rất có ý tứ muốn bắt một người qua làm thí nghiệm một.
Không tốt. Nữ tử này là một bảo bảo hiếu kỳ. Tuyệt đối không thể để cho nàng học được loại chiêu tổn hại này.
Lăng Hàn vội vàng kéo Hổ Nữu lại, chuyển trọng tâm câu chuyện tới việc ăn uống. Nhất thời khiến cho nước bọt Hổ Nữu chảy ròng ròng, thành công quên đi chuyện bạo hoa cúc cúc loại này hoàn toàn không thích hợp với nữ tử.
Thật nguy hiểm.
Lại một ngày sau, Quảng Long Thiên rốt cuộc đã có một nhân vật cấp quan trọng tới.
Đường Minh Long.
Người này, nghe tên của hắn, rất dễ liên tưởng đến một nam tử thân hình cao lớn. Nhưng trên thực tế, hắn lại là một người lùn, vẻ mặt đầy nếp nhăn. Còn có một mái tóc xám trắng. Dù thế nào cũng có không cách nào liên tưởng hắn cùng với Đế giả tuyệt đỉnh.
Nhưng có người nói, đây là một vị Tiên Vương chuyển thế!
Không có ai biết vì sao một vị Tiên Vương lại muốn chọn thân thể "không chịu nổi" như vậy. Cũng không hiểu lấy thủ đoạn của Tiên Vương vì sao không chỉnh lại thân thể này. Điều này đối với tất cả Trảm Trần mà nói, cũng là một chuyện nhỏ, không có khả năng làm khó Tiên Vương.
Nếu như lời đồn là thật, Đường Minh Long thực sự một vị Tiên Vương chuyển thế, vậy suy nghĩ một chút, thế hệ mới sinh ở Quảng Long Thiên lại vô cùng khủng khiếp.
Tiên Vương chuyển thế cũng chỉ có thể xếp hạng thứ ba. Vậy Dị và Thư Nhã Dung lại mạnh mẽ đến mức nào?
- Đường đại nhân!
Không ít người đều chủ động tới chào hỏi. Chỉ có các Đế giả là tương đối căng thẳng một chút.
Ngươi là Tiên Vương thì như thế nào. Hiện cũng chưa phải là cuối cùng. Mọi người sau này đều có thể trở thành Tiên Vương. Ai phải sợ ai?
Mọi người tôn kính, vĩnh viễn là thực lực thực tế.
Đường Minh Long xa cách, có vẻ có chút quái gở.
- Đường đại nhân, người này sỉ nhục toàn bộ Quảng Long Thiên chúng ta!
Có người nhanh mồm nhanh miệng, lập tức chỉ vào Lăng Hàn kêu lên.
Đường Minh Long nhìn sang. Chỉ là trong ánh mắt hắn thoáng lộ ra một vẻ nghi hoặc, cũng không mở miệng hỏi thăm.
Người kia vội vàng nói ra những chuyện đã xảy ra trước đó. Sau đó mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đường Minh Long, kỳ vọng Đường Minh Long hăng hái đứng ra, lấy lại danh dự cho Quảng Long Thiên, cũng triệt để giẫm đạp lên Thái An Thiên.
Rác rưởi chung quy vẫn là rác rưởi.
Đường Minh Long nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn và Hổ Nữu, mắt hơi giật giật vài cái. Sau đó hắn liền nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá lớn, bộ dạng ai cũng đừng tới làm phiền ta.
Điều này làm cho người của Quảng Long Thiên đều thất vọng. Nhưng bọn họ lại không thể ép buộc Đường Minh Long ra tay. Bọn họ chỉ có thể kỳ vọng sau khi Tam Hoa Cốc mở ra s, Lăng Hàn cùng Đường Minh Long khó có thể nhường nhịn nhau.
- Không cần lâu như vậy. Chỉ cần chờ Dị đại nhân đến, hắn nhất định sẽ ra tay trấn áp Lăng Hàn.
Có người lòng tin tràn đầy nói.
- Ừ!
Điều này đã được rất nhiều người tán thành. Cho dù là các Đế giả cũng lộ ra vẻ kính sợ.
Cùng là Đế giả, nhưng Dị quá mạnh mẽ. Thậm chí khiến cho bọn họ cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.
Trong nháy mắt, lại là hai ngày trôi qua.
Đột nhiên, một làn gió thơm ngát nhẹ nhàng thổi tới. Trên bầu trời có từng đóa hoa tuyệt đẹp rơi xuống. Nhưng khi đưa tay ra chạm vào đóa hoa, lại sẽ phát hiện đây căn bản không phải là hoa thật sự. Đây chỉ là ảo ảnh. Nhưng mùi thơm lại chân thân tới lạ lùng.
- Vạn dặm thoáng hương. Thư Tiên Tử đến!
Nhất thời, người của Quảng Long Thiên đều hưng phấn.
Thư Nhã Dung, chẳng những là đệ nhất mỹ nữ Quảng Long Thiên, còn là đệ nhị cao thủ trong Trảm Trần Cảnh. Dưới hai hào quang này bao phủ, tất nhiên khiến cho nàng như giống nữ thần cửu thiên, cao cao tại thượng.
Rất nhanh, một bóng người màu trắng từ phía xa nhanh chóng lao qua. Đây là một nữ tử đẹp đến tận xương. Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng như tuyết. Trên váy có từng con Hoa Hồ Điệp, thường xuyên vỗ cánh bay lên, nhưng lập tức lại hóa thành ánh sáng vỡ vụn biến mất.
Đây cũng không phải là hồ điệp thật sự, mà là do quy tắc biến thành.
Trong lòng Lăng Hàn cũng không khỏi thầm rùng mình. Nữ tử này cũng không tận lực vận chuyển, là đại đạo tự mình diễn hóa, đặc biệt kinh người.
Đây là hiệu quả của Tiên Thai.
- Thư Tiên Tử!
- Thư Tiên Tử!
- Thư Tiên Tử!
Người của Quảng Long Thiên đều nghênh đón. Cho dù là Đường Minh Long cũng không nhịn được mở hai mắt ra, liếc mắt nhìn lướt qua trên mặt Thư Nhã Dung một cái, trên gương mặt đầy nếp nhăn thoáng lộ ra một biểu tình cổ quái. Sau đó hắn lại nhắm mắt lại, tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, có vẻ hoàn toàn không thèm để ý tới tất cả mọi thứ.
Thư Nhã Dung minh diễm kinh người. Tuy rằng Liễu Hàm cũng tuyệt sắc, xếp hạng chỉ ở dưới nàng. Nhưng khi đặt hai nàng ở bên cạnh nhau, sẽ phát hiện Liễu Hàm rõ ràng thua kém một bậc.
Nhưng mọi người lại không thể không thừa nhận, trước kia chỉ cần Thư Nhã Dung vừa xuất hiện, lập tức liền có thể trở thành trung tâm chú ý duy nhất của tất cả mọi người ở đó. Nhưng bây giờ lại khác. Nàng đã bị một nữ tử khác hoàn toàn áp chế xuống.
Hổ Nữu!
Nhìn thế nào cũng là Hổ Nữu tốt hơn. Tuy rằng tiểu nha đầu này có chút không hình tượng. Ngươi xem một chút đi, ở trước mắt bao người lại ăn rất ngon lành. Tay cầm một cái đùi gà, ăn tới miệng đầy là dầu mỡ. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn đẹp tới mức khiến cho người ta động tâm.
Không nói Hổ Nữu, chỉ nói tới hai nữ tử ở bên cạnh. Một người che mặt bằng một tấm lụa trắng, nhưng dáng người lại hoàn mỹ không chút khuyết điểm nào. Nàng còn có một loại khí chất tôn quý vô song. Nàng không cần lộ ra hình dáng cũng làm cho người ta khuynh đảo.
Một người khác lại đẹp tới tận xương, đôi mắt hạnh giống như có thể nói, câu người đoạt phách.
Thư Nhã Dung hiển nhiên cũng phát hiện ra. Nàng nhìn về phía Hổ Nữu, trong mắt phượng bừng lên ra một vẻ kinh diễm, còn có một loại thần thái không nói rõ được. Có phần chấn động kinh sợ, có phần kính nể, rất phức tạp.
Tất nhiên, lại có người cáo trạng với Thư Nhã Dung, xúi giục hai bên bất hòa.