Nhu Yêu Nữ lại không cần phải nói, vẫn còn ở chỗ, không có cách nào tiến thêm.
Đây là chênh lệch.
Lăng Hàn thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt một cái, trong lòng không khỏi cảm giác xúc động. Nhu Yêu Nữ vốn là Vương giả. Sau đó lại được Thiên Đạo Ngọc trợ giúp, chém ra con đường tu luyện, bước vào nhóm Hoàng giả, hơn nữa còn là Hoàng giả đỉnh cấp.
Nhưng Hoàng giả đỉnh cấp lại có thể còn chưa có tư cách tu luyện Diệt Thiên Cửu Kiếm!
Nhiều lắm chính là tìm hiểu một chút về thức thứ nhất.
Năm đó Tiên Vương sáng tạo ra môn kiếm pháp này tất nhiên là người tâm cao vô cùng khí ngạo, nhận thức kiếm pháp của mình chỉ có thể do Đế giả tới kế thừa. Những kẻ tầm thường, thà rằng thất truyền cũng không nhận.
Hơn nữa, vị này tất nhiên là Tiên Vương cao giai, thất trọng? Bát trọng? Cửu trọng?
Trong lòng Lăng Hàn càng thêm chấn động kinh sợ. Chỉ là hắn thấy, có vài vị Tiên Vương chuyển thế. Nói vậy, xác suất Tiên Vương "chết" vẫn rất cao. Điều này hoàn toàn khác với hiểu biết của hắn về Tiên Vực.
Tiên Vương lẽ ra nên Vạn Cổ bất diệt.
Hắn ép xuống nghi ngờ trong lòng. Hiện tại trọng điểm là học được môn kiếm pháp này. Hắn không giải thích được, nhưng sau khi cảnh giới nâng cao, cuối cùng hắn sẽ nhận được đáp án.
Càng là tiến về phía trước, ký hiệu trên tấm bia đá hóa ra quang ảnh hình người lại có chiến lực càng cường đại hơn. Cũng khiến cho độ khó bọn họ muốn học Cửu Kiếm không ngừng tăng lên.
Đến thời điểm năm thứ ba, Lăng Hàn đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía sau.
Có người đến...
Đám bảy người Thư Nhã Dung.
Bọn họ cuối cùng đã suy tính hoàn tất, tìm được con đường chính xác. Đáng tiếc, chỉ là mấy chỗ rẽ như vậy mà thôi, lại khiến cho bọn họ chậm trễ hai năm. Chênh lệch quá xa.
Từ điều này cũng có thể thấy được sự cường đại của cây luân hồi. Thiên địa bản nguyên chính là thứ lợi hại như vậy.
Thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn, bảy người Thư Nhã Dung đều lộ ra vẻ giận dữ.
Nếu có thể vẫn đi theo Lăng Hàn, bọn họ đã sớm có thể chạy tới nơi này trước hai năm. Còn phải lãng phí thời gian một cách vô ích như vậy sao?
Chỉ để cho ngươi dẫn một đoạn đường mà thôi, ngươi có tổn thất gì. Cần gì phải nhỏ mọn như vậy chứ?
Bọn họ hoàn toàn nhìn từ góc độ của mình ra. Suy nghĩ một chút, ngược lại bọn họ cảm thấy ủy khuất. Nhưng bọn họ không nghĩ, Lăng Hàn dựa vào cái gì phải dẫn đường cho bọn họ? Đừng nói là đang ở bí cảnh đoạt bảo, cho dù là ở bên ngoài, chỉ đường thôi cũng phải nói tiếng cám ơn, có đúng hay không?
Lăng Hàn cười nhạt, không có hứng thú để ý tới bọn họ.
Bảy người Thư Nhã Dung đương nhiên cũng phát hiện tấm bia đá này. Bọn họ vội vàng đi tới, cùng Diệt Thiên Cửu Kiếm triển khai chiến đấu.
Đáng tiếc chính là, ngoại trừ Thư Nhã Dung ra, những người khác đều không có được đại đạo chân giải quy tắc giết chóc. Muốn để cho bọn họ lại chiến đấu vài cái như thế liền học được Diệt Thiên Cửu Kiếm, đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Trừ khi tư chất của bọn họ đạt được trình độ nghịch thiên. Nếu không căn bản không có khả năng lại học được Diệt Thiên Cửu Kiếm khi không có cơ sở như thế.
Nhưng bọn họ lại không cam lòng. Một môn kiếm pháp tuyệt thế đang ở ngay trước mặt, sao có thể bỏ qua?
Vậy thì cứ lăn qua lăn lại.
Lăng Hàn thu hồi lực chú ý, tiếp tục chiến đấu.
Đừng thấy quang ảnh người hung bạo mạnh mẽ. Nhưng bọn họ cũng là lão sư vô cùng tốt, thể hiện ra hết tinh túy của Diệt Thiên Cửu Kiếm, hết lần này tới lần khác, không hề cảm thấy phiền.
Lại là một năm trôi qua. Cho dù là Nhu Yêu Nữ cũng có tiến bộ rất lớn, thẳng tiến đến khu vực tầng thứ hai. Nhưng ngoại trừ Thư Nhã Dung ra, những người khác đều đau khổ qua lại ở tầng thứ nhất, không tiến vào được.
Chỉ có điều Thư Nhã Dung không hổ danh là thiên kiêu đệ nhị Quảng Long Thiên, còn là Tiên Vương chuyển thế. Nàng đã thẳng tiến đến tầng thứ ba, chạy song song cùng với Nghiêm Tiên Lộ.
Lúc này, Lăng Hàn, nữ hoàng, Hổ Nữu đã chiến đấu ở khu vực tầng thứ tám khu vực rất lâu. Thông qua tầng này nữa, bọn họ có thể học được một kiếm cuối cùng của Diệt Thiên Cửu Kiếm, viên mãn.
Ầm!
Lăng Hàn dẫn đầu thông qua. Trong lúc Tiên Ma Kiếm vung lên chém ra, một đạo quang ảnh hình người bị hắn cứng rắn đánh tan. Toàn thân hắn tản ra sát khí vô tận, một bước vừa ra.
Vút.
Hắn rơi vào khu vực tầng thứ chín.
Nhưng ký hiệu ở hàng thứ chín lại không sáng lên.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn rõ ràng đã sử dụng Diệt Thiên Cửu Kiếm xông qua, làm sao có thể không có phản ứng được?
Hắn nhìn kỹ. Cuối cùng hắn phát hiện ra ký hiệu ở hàng thứ chín của tấm bia đá t cũng không hoàn chỉnh.
Bị phá hỏng rồi?
Hắn nhìn lại vài lần, sau đó lại lắc đầu. Đây cũng không phải là bị người phá hủy, mà căn bản còn chưa có viết xong.
Có lẽ, vị Tiên Vương kia cũng không có thể sáng tạo ra kiếm thứ chín. Có lẽ thời điểm hắn đang lưu lại kiếm thứ chín đột nhiên thay đổi ý nghĩ.
Không có ý chí của Tiên Vương, ký hiệu ở hàng thứ chín ảm đạm không có ánh sáng. Hơn nữa nhìn thế nào cũng chỉ là những nét vẽ loạn.
Lăng Hàn không thể làm gì khác hơn là dừng lại.
Ầm ầm ầm.
Đúng vào lúc này có một tiếng nổ phát ra.
Tấm bia đá này đột nhiên sụp đổ, giống như hoàn thành truyền thừa, nó cũng có thể ngủ yên.
Nhất thời, tất cả kiếm quang, bóng người đều biến mất.
- Ngươi… ngươi làm cái gì?
Một Đế giả của Quảng Long Thiên nhìn về phía Lăng Hàn quát lớn. Hắn tên là Mã Lộ Cương, xếp hạng thứ tám.
Ta làm cái gì?
Lăng Hàn sờ sờ mũi. Đối phương hiển nhiên tính đổ chuyện tấm bia đá sụp đến trên đầu của mình. Tuy rằng điều này rất có khả năng là thật. Nhưng đó là xuất phát từ suy tính của vị Tiên Vương kia. Chỉ cần có người học được tám kiếm, tấm bia đá tự vỡ.
Chuyện này có liên quan tới hắn cái lông?
Đừng nói hắn cũng không biết. Cho dù biết, hắn có nghĩa vụ cố ý dừng lại, chờ những người này học được Diệt Thiên Cửu Kiếm sao?
Thực sự nực cười.
- Không phải ta khinh thường các ngươi. Đám cặn bã các ngươi căn bản không học được môn kiếm pháp này.
Lăng Hàn rất nghiêm trang nói
Thật ra không phải Lăng Hàn đang kỳ thị bọn họ. Mà là những người này cũng không học được đại đạo chân giải của quy tắc giết chóc, dù như thế nào đi nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Điều này không có liên quan gì tới thiên phú. Trừ khi thiên phú của ngươi đạt được đến mức nghịch thiên.
- Ngươi…
Người của Quảng Long Thiên đều giận dữ. Ngươi không chỉ đập nát tấm bia đá, không để cho chúng ta tu luyện kiếm pháp tuyệt thế, lại còn mắng chúng ta là rác rưởi!