Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2172: Tự rước lấy nhục



Y phục màu trắng tung bay. Chỉ thấy một mỹ nữ tuyệt sắc đạp không đi tới. Mái tóc nàng đen như mây, phiêu dật xuất trần. Đó không phải Thư Nhã Dung thì là ai?

Ánh mắt nàng đảo qua, lập tức tập trung ở trên người Lăng Hàn, lộ ra sát khí uy nghiêm đáng sợ.

Bởi vì Côn Bằng Cung có vị Tiên Vương ra mặt thay Lăng Hàn, bởi vậy thế lực Tiên Vương ở Quảng Long Thiên đều không có tìm Lăng Hàn gây phiền phức.

Ngược lại, không phải là nói lúc đó bỏ qua cho Lăng Hàn, mà là tất cả mọi người theo quy định tới. Trảm Trần đấu với Trảm Trần. Phân Hồn đấu với Phân Hồn, tuyệt đối sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ. Dĩ nhiên, điều này chỉ phát sinh ở thực lực tương đối gần với thế lực Tiên Vương. Bằng không nếu như tiểu bối thế lực Thăng Nguyên Cảnh bị người giết chết, vậy tuyệt đối là bị thế lực Tiên Vương trực tiếp tàn sát.

Mã Đồng Quang đã quay trở về. Chỉ là hắn không có mặt mũi nào đi đối mặt với mấy người Lăng Hàn. Nhưng thời điểm nhìn thấy Thư Nhã Dung, con ngươi của hắn không khỏi phát ra ánh sáng.

Nữ nhân này cũng thật xinh đẹp, còn có một loại khí thế lăng nhân, giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế rút ra khỏi vỏ, khiến người ta không nhịn được muốn tránh phong quang của nàng. Khí thế như vậy thực sự quá kinh người, quá động lòng người.

Trong lòng Mã Đồng Quang kinh hoàng. Khí thế như vậy hắn chỉ mới từng nhìn đến ở trên người những nhân vật lớn kia. Nhưng bây giờ lại xuất hiện ở trên người một nữ tử Trảm Trần Cảnh.

Không thể tưởng tượng nổi!

Hay hơn chính là, nữ nhân này hiển nhiên cực kỳ khó chịu đối với Lăng Hàn.

Kẻ địch của kẻ địch, chính là minh hữu.

Hắn lập tức đi tới, nói:

- Tại hạ Mã Đồng Quang, đến từ Tây Tiên Vực, còn có thể luyện được ít đan dược. Hiện tại chính là Đan Sư tam tinh.

Rất lợi hại đi. Chẳng những là thiên kiêu võ đạo đến từ Tây Tiên Vực, còn là một Đan Sư tam tinh. Hai điều này cùng kết hợp lại, khiến cho hào quang trên đầu hắn càng rực rỡ loá mắt.

Thư Nhã Dung quét mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng cong lên lộ ra một sự khinh bỉ rõ ràng.

Nàng đường đường là Tiên Vương, trước đây còn đạt tới độ cao thất trọng thiên, cần phải để mắt tới một Trảm Trần Đế giả hay là Đan Sư tam tinh nho nhỏ hay sao? Có thể làm cho nàng chú ý, vậy chỉ có thiên kiêu võ đạo chân chính, giống như Dị, giống như Lăng Hàn.

- Cút sang một bên!

Nàng lạnh lùng nói, âm thanh lạnh như băng.

Dựa vào!

Ttrong lòng Mã Đồng Quang không khỏi mắng thầm một tiếng, thế nào người của Đông Tiên Vực mỗi người đều lớn lối như vậy? Lẽ nào ngươi không nghe được, ta là đến từ Tây Tiên Vực, hơn nữa còn là Đan Sư tam tinh sao?

- Nàng thật không coi ai ra gì!

Hắn hung hãn ra tay.

Lúc trước, ở trước mắt bao người chịu thiệt một lần. Nếu như hắn không nhanh chóng lấy lại mặt mũi này trở về, bảo hắn làm người như thế nào? Hơn nữa hắn ở khắp nơi tuyên bố mình là võ giả Tây Tiên Vực, biểu hiện ra cảm giác về sự ưu việt mãnh liệt. Dù thế nào cũng không thể lại xám xịt mặt mài trở về được.

Thư Nhã Dung vốn đang tức giận, không khỏi càng tức giận hơn. Nàng giơ tay lên một cái. Nàng cũng triển khai tiên pháp, đáp lễ về phía Mã Đồng Quang.

Đương nhiên uy lực của một Thư Nhã Dung không sánh bằng Hổ Nữu và nữ hoàng liên thủ. Nhưng nàng kiếp trước chính là Tiên Vương, chính là mạnh hơn một bậc so với Đế giả bình thường. Trước đây, ở trên phương diện chiến lực, ngay cả Lăng Hàn cũng chỉ là ngang hàng cùng nàng mà thôi.

Mã Đồng Quang sao có thể so sánh được?

Hắn đúng là Đế giả, xét từ trình độ thực lực mạnh hơn Tây Tiên Vực. Nhưng Đế giả Tây Tiên Vực đương nhiên cũng có phân chia mạnh yếu. Chí ít hắn ở Đông Tiên Vực không thể đưa về nhóm mạnh nhất. Chắc hẳn chỉ ngang hàng cùng Nghiêm Tiên Lộ.

Như vậy là rất bất phàm. Nhưng hắn muốn đấu với Thư Nhã Dung Tiên Vương chuyển thế này sao?

Không được!

Chỉ chừng trăm chiêu mà thôi, Mã Đồng Quang lại rơi vào hạ phong. Sau năm trăm chiêu đã lộ ra sự suy yếu. Sau nghìn chiêu hắn luống cuống tay chân.

Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều lộ vẻ xem thường.

Đúng là sói ba đuôi không có thực lực gì, mất mặt!

Cho dù là Lỗ Tiên Minh cũng có chút mặt đỏ. Chí ít bây giờ hắn còn là thuộc hạ của Mã Đồng Quang. Chủ tử mất mặt, ở trên mặt hắn cũng khó nhìn.

- Xem như nể tình Tố Hoàn Hương, tha cho ngươi một mạng!

Thư Nhã Dung khẽ hừ một tiếng, lại đánh bay Mã Đồng Quang. Nhưng nàng cũng không thừa thắng truy kích, giết chết đối phương, mà lãnh đạm thản nhiên thu tay lại.

Ầm.

Mã Đồng Quang nặng nề ngã trên mặt đất. Hắn chỉ cảm thấy trên ngực sôi trào, trên mặt nóng hừng hực.

Nhưng trong lòng của hắn lại càng kinh hãi hơn. Bởi vì Tố Hoàn Hương trong miệng của Thư Nhã Dung đúng là tổ sư của hắn!

Tố Hoàn Hương, một vị nhân vật truyền kỳ ở Tây Tiên Vực, lấy đan nhập đạo, đã là đại sư ngũ tinh, lại là Tiên Vương. Hơn nữa còn là tồn tại tứ trọng thiên, rất có khả năng trùng kích ngũ trọng thiên, lục trọng thiên thậm chí cảnh giới cao hơn.

Nhưng từ giọng điệu Thư Nhã Dung có thể thấy, nàng không chỉ biết Tố Hoàn Hương, thậm chí còn vị Tiên Vương này có giao tình.

Làm sao có thể!

Ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua tổ sư được mấy lần. Nhưng Trảm Trần nho nhỏ ở Đông Tiên Vực này lại làm thế nào nhìn thấy được. Nàng cũng đang khoác lác sao?

Nhưng đối phương có cần phải lừa gạt hắn sao?

- Nàng… rốt cuộc là ai?

Mã Đồng Quang hỏi.

Thư Nhã Dung xem thường trả lời, trên mặt viết đầy ba chữ: Ngươi không xứng.

Mã Đồng Quang rất thương tâm. Nhưng hắn chỉ có thể kìm nén đi qua một bên.

Trời ạ, nữ nhân Đông Tiên Vực thế nào lại đều lợi hại như vậy?

- Cút sang một bên. Ngươi cản đường của ta.

Thời điểm hắn vừa đặt mông ngồi lên một tảng đá lớn, phía sau lại truyền tới một âm thanh, rất lạnh lùng, rất ngạo mạnh, càng có một loại cuồng ngạo nói không nên lời.

Mã Đồng Quang lại khó chịu. Ta đang yên đang lành ngồi ở đây, ngươi muốn đi qua, sao không vòng qua đi. Con mẹ nó ta chiếm rất nhiều diện tích sao?

- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Mã Đồng Quang vừa mới nói ra ba chữ, cổ đã bị tóm lấy. Cuối cùng hắn bị người xách lên. Sau đó thân thể nhẹ bỗng một cái, lại bay ra ngoài. Người ở giữa không trung, hắn chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, giống như một ngọn núi cao lọt vào trong tầm mắt của hắn, tản ra khí tức bá đạo vô tận.

Ầm.

Mã Đồng Quang bị lại đánh vào trong thân núi. Hai tay, hai chân mở ra.

Vẻ mặt hắn khiếp sợ giãy dụa đi ra, liên tục nôn ra máu. Đầu tiên là máu đen như mực, rồi đến đỏ tươi, cuối cùng càng thành màu vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.