- Cái gì? Một đan sư lại có thể cũng địch nổi đế vương võ đạo sao?
- Ta không tin!
- Ta cũng không tin!
- Vậy Thái An Thiên, Quảng Long Thiên là muốn tập kích ngược sao? Lại có thể đồng thời xuất hiện hai vị kỳ tài kinh thiên động địa.
- Còn có Kỷ Vô Danh thần bí kia. Có người nói cũng từ Thái An Thiên, Quảng Long Thiên chạy ra.
-...
Tất cả mọi người đang ôm đầu kinh ngạc kêu lên. Thái An Thiên, Quảng Long Thiên, Thích Vân Thiên, ba thiên vực suy nhược lâu ngày, đây là chuyện được mọi người công nhận, đã hình thành một loại thói quen. Nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện nhân vật giống như Lăng Hàn và Dị. Điều này đã lật đổ thói quen. Bảo người ta làm thế nào thích ứng được?
- Vui vẻ! Vui vẻ!
Lăng Hàn cười to, hai tay hóa thành hạt mưa, về điên cuồng đánh phía Dị. Hai mắt hắn đã phát sáng. Đây là do ý chí chiến đấu của hắn đang hừng hực thiêu đốt.
- Có chút thú vị.
Khóe miệng của Dị lại cong lên, lộ ra một nụ cười tà mị. Hai tay hắn rung lên, lại hóa thành hai màu vàng bạc. Đại đạo nhộn nhạo, uy lực vô tận.
Ầm!
Sau lần giao phong này, Lăng Hàn bị cứng rắn đánh bay ra ngoài, giống như hóa thành một đạo lưu tinh.
- Thất bại, Lăng Hàn thất bại.
- Ta đã nói rồi. Thiên vực nhỏ giống như Thái An Thiên làm sao có thể liên tục xuất hiện hai vị thiên kiêu siêu cấp.
- Lúc này mới là hợp tình hợp lý.
Tất cả mọi người gật đầu. Lúc này mới phù hợp với nhận thức của bọn họ. Nhưng sau một khác, bọn họ lại lập tức trợn trừng hai mắt, kinh ngạc đến cực hạn.
Bởi vì Lăng Hàn xoay người lại ổn định thân hình, sau đó lấy khí thế lớn gấp mười lần xong trở lại, cũng một quyền đánh bay Dị.
Dị cũng không chậm trễ, lập tức dừng thân hình lại, đáp lễ về phía Lăng Hàn.
Ầm ầm ầm.
Hai đại thiên kiêu đánh nhau, va chạm, phát nổ. Cục diện vô cùng kịch liệt.
Đây là đại đạo va chạm, cũng là hai người trẻ tuổi tu đạo va chạm. Cả hai đều muốn đè ép đối phương xuống, trở thành kẻ mạnh nhất.
Bọn họ đều là Ngũ Trảm, hơn nữa đã tu luyện Ngũ Trảm đến trình độ không có cách nào tiến thêm được nữa. Chiến lực tự nhiên khủng khiếp vô hạn. Hơn nữa, đây là ở dưới tình huống bọn họ không có dùng tới con át chủ bài.
Ví dụ như Lăng Hàn không có dùng Cửu Thiên Hỏa, Huyền Âm Mẫu Thủy, hay là lực của Hắc Tháp, lực tiên thai. Hắn chỉ là lấy thực lực bản thân cùng Dị chiến đấu kịch liệt.
Vèo vèo vèo.
Thân ảnh của bọn họ nhanh giống như tia chớp. Cho dù là Tứ Trảm Hoàng giả cũng không có cách nào bắt được quỹ tích của bọn họ. Chỉ có thể từ tàn vết sau đại đạo khi bọn họ chiến đấu để tiến hành phán đoán.
Quá mạnh mẽ! Quá mạnh mẽ!
Tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại. Chỉ cảm thấy toàn thân đều có một loại cảm giác ớn lạnh.
Trên đời này lại có Trảm Trần cường đại như vậy. Hơn nữa còn không phải là một vị, chính là hai vị! Thậm chí, hai vị quái thai này đều đến từ địa phương nhỏ như Quảng Long Thiên, Thái An Thiên vậy.
Không thể tưởng tượng nổi, không có cách nào tiếp nhận.
Cho dù là Thư Nhã Dung cũng bị đoạt hết tất cả thần hồn. Kiếp trước nàng chính là Tiên Vương thất trọng, nhãn lực cao minh, nhãn giới cao hiếm thấy. Các loại nhân vật nhỏ giống như Mã Đồng Quang, căn bản cũng không có tư cách để cho nàng liếc mắt nhìn dù chỉ một cái.
Nhưng bây giờ, nàng không thể không thừa nhận, thời gian mình "trẻ tuổi" còn xa mới cường đại được như vậy. Cho dù hiện tại chuyển thế trùng tu, có kinh nghiệm của Tiên Vương, nhưng chiến lực vẫn là thua hai người trẻ tuổi này.
Trừ khi nàng vận dụng con át chủ bài, mới có khả năng giết chết hai người trẻ tuổi này.
Nàng không khỏi nghĩ đến Kỷ Vô Danh. Vị đại nhân kia ở thời gian "trẻ tuổi" chính là loại tồn tại khiến cho thiên hạ Đế giả tuyệt vọng. Sinh ra ở cùng một thời đại với hắn, quả thực chính là một loại bi ai, sẽ bị so sánh với hắn đến thương tích đầy mình.
Hiện tại vị đại nhân kia chuyển thế trùng tu, hơn nữa còn là cố ý gây ra, tất nhiên là để mạnh hơn. Cho nên, vị đại nhân này chắc hẳn có thể vững càng ép được Lăng Hàn cùng Dị.
Thậm chí, hai người này liên thủ cũng không phải là đối thủ.
Ánh mắt của nàng không khỏi kiên định. Vị đại nhân kia nắm giữ trí tuệ lớn, quyết tâm lớn, quyết đoán lớn, bỏ qua thân Tiên Vương cửu trọng, chuyển thế trùng tu. Đã như vậy, hắn khẳng định có nắm chắc tuyệt đối.
Thật sự là vô địch cùng giai, Đế giả mạnh nhất.
- Ha ha ha ha!
Lăng Hàn cười to, từng quyền chém ra. Hắn chỉ cảm thấy thoải mái vui vẻ, giống như có thứ gì đó muốn từ trong cơ thể phá xác loa ra. Nhưng bao giờ cũng cảm thấy thiếu một chút gì đó, không có cách nào thực hiện được.
- Bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Dương Hồn. Nhưng cần bắt được hồn thai truóc, phân ra một phần thần hồn, mới có khả năng tiếp tục.
Tiểu tháp nói.
Lăng Hàn gật đầu. Cái gọi là Phân Hồn Cảnh, chính là tự phân thần hồn của mình ra. Phân Hồn tứ cảnh, liền phải phân ra bốn lần. Đây cũng không phải là ngươi muốn phân là có thể phân được. Cần mượn lực lượng thiên địa.
Bởi vậy, muốn đột phá Dương Hồn, lại nhất định phải tiến vào Dương Hồn Hải.
Ầm!
Hai Đại Đế lại trao đổi một đòn. Cả hai đều bắn b trở ra, kéo khoảng cách xa gần trăm trượng.
- Ngươi… có tư cách làm bằng hữu của ta.
Dị không tiếp tục xuất thủ, mà nhìn về phía Lăng Hàn gật đầu, thoáng lộ ra một vẻ khẳng định.
Lăng Hàn cười nói:
- Ngươi xác định ta cũng muốn cùng ngươi làm bằng hữu sao?
- Ta tin tưởng, ngươi là người giống như ta.
Dị nhếch miệng cười, tà mị vô cùng.
Lăng Hàn không thể không thừa nhận, người này tuy rằng điên cuồng, lại là người đầy mị lực. Hắn cũng không phải là người dây dưa, lúc này gật đầu, cười nói:
- Ta là Lăng Hàn.
- Dị.
Hai người nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười to, thần sắc cực kỳ vui thích, giống như đã là bằng hữu tri kỉ nhiều năm.
Hai người tuyệt đối đều là cuồng nhân chiến đấu. Hiện tại cả hai đã đánh ra giao tình. Nhưng Dị cũng không phải là loại người nhiệt tình. Sau khi cùng Lăng Hàn phất phất tay, hắn liền sang một bên xuống, giống như cổ thạch.
Tuy rằng hắn đã trở nên yên tĩnh, nhưng không ai dám tới gần, rất sợ hắn lại đề nghị điên cuồng đánh tiếp.
Lăng Hàn lại đi trở về bên cạnh đám người Hổ Nữu, nói:
- Hai mắt diệt thế kia là cái quỷ gì vậy?
- Trong truyền thuyết, mỗi khi gặp phải loạn thế liền có người có đôi mắt màu vàng và bạc xuất hiện. Tay trái khống chế hư không, bàn tay phải khống chế thời gian, hoặc là bình định, hoặc là hoàn toàn chôn vùi thời loạn thế này.