Xác thực thấy không rõ lắm, thực lực của Lăng Hàn cùng quang ảnh chiến sĩ đều tương đương Thiên Hồn sơ kỳ, vượt xa Phân Hồn bình thường, ai có thể thấy rõ?
Nữ Hoàng, Hổ Nữu lộ ra nụ cười, các nàng đương nhiên thấy rõ, kỳ thực Lăng Hàn cùng quang ảnh chiến sĩ là đánh hoà nhau. Nhưng Lăng Hàn là Võ Giả chân chính, trường lực liên tục, còn quang ảnh chiến sĩ chỉ là ký tự của Tiên Vương biến thành, lại có thể kéo dài bao lâu?
Trận chiến này, Lăng Hàn tất thắng.
Mã Đồng Quang dù sao cũng là Đế giả, hắn cũng nhìn ra, quang ảnh chiến sĩ không cách nào trấn áp Lăng Hàn, điều này làm cho hắn cực kỳ khiếp sợ.
Này là thủ đoạn của Tiên Vương, có thể ung dung trấn áp cường giả Địa Hồn, mà Lăng Hàn chỉ vừa bước vào Phân Hồn, coi như hắn là Đế giả, có thể vượt qua hai cấp, nhưng bảy đánh hai, nghĩ như thế nào Lăng Hàn cũng phải thua đến không thể thua hơn a.
Hắn biết rất rõ, thủ đoạn Tiên Vương này chỉ có thể kéo dài một canh giờ, trong vòng một canh giờ không thể tiêu diệt Lăng Hàn, như vậy liền không còn cơ hội.
Cắn răng, Mã Đồng Quang cũng vận chuyển ra phân thân của bản thân, công về phía Lăng Hàn, cho dù không bằng Lăng Hàn, hắn đường đường cũng là Đế giả, thực lực há cho phép xem thường?
Ầm!
Toàn thân Cửu Thiên Hỏa Phân Hồn bốc cháy lên hỏa diễm rừng rực, sau khi thu được độc lập, Cửu Thiên Hỏa có thể hoàn toàn thả ra uy năng của bản thân.
Đây là địa phương hắn cùng bản thể Lăng Hàn không giống, có thể xưng là Phân Hồn đại tuyệt chiêu.
Hỏa diễm rừng rực thiêu đốt thiên địa, Cửu Thiên Hỏa Phân Hồn đại phát thần uy, một người liền chặn bảy quang ảnh chiến sĩ.
Lăng Hàn thì nhân cơ hội giết về phía Mã Đồng Quang, dây dưa với bảy quang ảnh chiến sĩ không có ý nghĩa, đánh giết Mã Đồng Quang mới là trọng điểm.
Oành oành oành oành, không có quang ảnh chiến sĩ kiềm chế, Mã Đồng Quang làm sao có khả năng là đối thủ của Lăng Hàn, hắn bị đè lên đánh, trên người không ngừng có máu tươi tung toé, e là trong trăm chiêu sẽ bị đánh giết.
- Bảo vệ ta!
Mã Đồng Quang tim mật lạnh lẽo, không dám tiếp tục đấu đối diện với Lăng Hàn, tương tự là Đế giả, nhưng hai người chênh lệch lại còn có thể to lớn như thế.
Bảy quang ảnh chiến sĩ lập tức giết về phía Lăng Hàn, để cho Mã Đồng Quang có một con đường có thể bỏ chạy.
Quả nhiên, ở dưới bảy quang ảnh điên cuồng vây công, Lăng Hàn bị vây, không cách nào công kích Mã Đồng Quang, điều này để cho Mã Đồng Quang lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vã quay đầu bỏ chạy.
Lúc chạy trốn, hắn cũng bay lên cảm giác nhục nhã, đường đường Đế giả, dùng tới Tiên Vương bí bảo lại chỉ có thể thảm bại rời đi, đây là nhục nhã hắn chưa từng trải qua.
Đợi đến Tây Tiên Vực, hắn nhất định sẽ tru diệt Lăng Hàn, báo mối thù này.
Lăng Hàn chỉ khẽ mỉm cười, hắn quả thật bị vướng chân, nhưng Mã Đồng Quang đã quên một chuyện, đó chính là hắn không còn là Ngũ Trảm, mà là cường giả Phân Hồn.
Chuyện này ý nghĩa, hắn còn có một đạo Phân Hồn!
Xèo, Cửu Thiên Hỏa Phân Hồn giết ra ngoài, bảy quang ảnh chiến sĩ đều đang toàn lực ngăn cản Lăng Hàn, tự nhiên không thể đi ngăn cản Cửu Thiên Hỏa Phân Hồn, cái “Lăng Hàn” này giết ra, một quyền liền đánh tới trái tim của Mã Đồng Quang.
- Không!
Mã Đồng Quang kinh ngạc thốt lên, vội vàng xoay người muốn ngăn cản, chỉ là hắn một lòng muốn chạy trốn, làm sao có khả năng đúng lúc xoay người?
Oành, một quyền oanh qua, chỉ thấy hỏa diễm ngập trời, nắm đấm của Cửu Thiên Hỏa Phân Hồn đã từ trong lồng ngực của Mã Đồng Quang xuyên ra ngoài.
Ánh mắt của Mã Đồng Quang đờ đẫn, hơi cúi đầu nhìn ngực của mình, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin tưởng, há mồm muốn nói cái gì, nhưng ngẹo đầu chết mất.
Lực sát thương của Cửu Thiên Hỏa là đáng sợ đến mức nào, bị trực tiếp đánh nổ trái tim làm sao có khả năng sống sót?
Lỗ Tiên Minh không khỏi tim mật sắp nứt, kia là đại biểu của Tây Tiên Vực, nhưng Lăng Hàn vẫn không chút lưu tình đánh giết đối phương, so sánh với đó, hắn xem như là cái gì? Đan Sư Nhị Tinh, Thánh Tử cũ mà thôi, làm sao so với Mã Đồng Quang?
Đúng lúc này, bảy đạo quang ảnh chiến sĩ đột nhiên lóe lên, dồn dập tiêu tan.
Đã đến giờ.
Lăng Hàn nhanh chân đi về phía Lỗ Tiên Minh, ánh mắt lạnh lẽo:
- Lỗ Tiên Minh, xem ngươi ở trên đan đạo còn có chút thành tựu, ta đối với một ít mờ ám của ngươi cũng làm như không thấy. Nhưng ngươi hết lần này đến lần khác khiêu khích ta, đây là đang tự tìm đường chết.
- Không, ngươi không thể giết ta, ta cũng là người của Đan Đạo Thành!
Lỗ Tiên Minh kêu lên.
- Cái này gọi là thanh lý môn hộ!
Lăng Hàn đấm ra một quyền, oành, Lỗ Tiên Minh liền bị đánh nổ, hóa thành một màn mưa máu.
Hắn vỗ vỗ tay, lộ ra vẻ ung dung.
- Đi mau đi mau, nơi này không chơi vui một chút nào!
Hổ Nữu thúc giục.
Lăng Hàn gật gù, bốn người tiếp tục tiến lên.
- Giết sứ giả của Tây Tiên Vực, có thể ứng phó qua sao?
Nữ Hoàng hỏi.
- Gặp chiêu phá chiêu, ai bảo tên kia hết lần này tới lần khác muốn xuống tay với ta, càng có ý đồ với các ngươi.
Lăng Hàn cực kỳ khó chịu nói.
Nữ Hoàng gật gù, không nói gì nữa.
Nàng là người cực kỳ kiêu ngạo yêu kiều, cho rằng khắp thiên hạ tất cả mọi người đều phải sùng bái mình, vậy Lăng Hàn giết một người không quan trọng thì đã làm sao?
- Nữu sẽ bảo vệ Lăng Hàn!
Hổ Nữu kéo một cánh tay của Lăng Hàn.
- Rất ân ái a!
Một tiếng cười ở phía sau bốn người Lăng Hàn vang lên.
Lăng Hàn nhất thời chiến ý như lửa, chậm rãi xoay người, từng chữ từng chữ nói:
- Kỷ Vô Danh!
Kỷ Vô Danh vẫn toàn thân áo trắng như cũ, phiêu dật xuất trần.
- Lúc này... các ngươi chạy thoát còn khó hơn nữa!
Trong đôi mắt của Kỷ Vô Danh toả ra hung quang, hắn cần huyết mạch trên thân thể mọi người, càng muốn thu được bảo vật của Lăng Hàn.
Đối với một Tiên Vương tầng chín mà nói, một chuyện lại phải lâu như vậy còn chưa hoàn thành, đây là khó mà tin nổi.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Vậy thì đến đánh đi!
Chiến ý của hắn xông thẳng bầu trời, Kỷ Vô Danh là một đối thủ hắn ở cùng cấp không thể chiến thắng, điều này vẫn làm cho hắn kìm nén một hơi, muốn vượt qua, vượt qua, vượt qua.
Xèo, Lăng Hàn trước tiên giết đi ra ngoài, vô tận quy tắc dập dờn, hắn một chưởng vỗ ra, chấn động kích chín tầng trời.
- Vô tri!
Kỷ Vô Danh giễu cợt nói, một chỉ điểm ra, quy tắc Sát Lục nổi lên, trong đó còn hỗn hợp quy tắc hệ kim, phảng phất như không có gì không chém, không có gì không nát, không có gì bất diệt.