Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2194: Tiên Vương đánh lén



Lăng Hàn không khỏi cảm xúc dâng trào, cái này không nghĩ đến thì thôi, nhưng nghĩ tới liền để hắn vô cùng kích động.

Nếu như con trai dựa theo bước tiến của người bình thường, hiện tại đời đời con cháu đã bao nhiêu?

Vừa nghĩ tới mình muốn làm gia gia, thậm chí tổ gia gia, thái gia gia gia,… Lăng Hàn không khỏi có chút đổ mồ hôi lạnh, hắn thực không có làm tốt chuẩn bị như vậy.

- Đi!

Lữ Hải Dung cuốn tay một cái, chiến hạm liền tăng tốc xuất phát về phía hải vực, lực lượng Tiên Vương mạnh đến không cách nào hình dung.

Lăng Hàn cùng mấy nữ đều ở đầu thuyền nhìn, thưởng thức một đường phong cảnh.

Ở Tiên Vực là không có ngày đêm biến hóa, nếu như xuất hiện Nhật Nguyệt, vậy bình thường là Thăng Nguyên Cảnh hoặc đại năng trở lên lấy thủ đoạn vô thượng luyện chế ra thái dương cùng mặt trăng. Mà ở trong Vô Tận Hải Vực, tự nhiên không có đại năng nào ăn no không có chuyện làm, ở đây đắp nặn Nhật Nguyệt.

Bởi vậy, nơi này chính là một mảnh nguyên thủy.

Có điều Tiên Vực còn có ngôi sao, vô số viên tô điểm ở trên bầu trời, không phân ngày đêm cũng sẽ phát sáng, Vô Tận Hải Vực này đương nhiên cũng không thể hắc ám, chỉ là không thể nói quá sáng mà thôi.

Cảnh sắc trong thiên địa phảng phất như vĩnh viễn không thay đổi, trên đầu là sao nằm dày đặc, phía dưới là biển rộng mênh mông.

Oanh, trong chớp mắt, một bàn tay khổng lồ đột nhiên xuất hiện, vỗ về phía chiến hạm.

Một bàn tay lớn, không biết đến từ đâu, nhưng lộ ra uy năng vô cùng, hung uy ngập trời.

- Thất Vân Vương!

Lữ Hải Dung quát mắng một tiếng, tay trắng nghênh tiếp về phía giữa trời.

Nàng là Tiên Vương, hạ bút thành văn đều là thần thông vô thượng, trên tay trắng quấn quanh ánh sáng đại đạo vô tận, vỗ tới bàn tay lớn kia.

Ầm!

Hai bàn tay lớn đụng vào nhau, nhất thời dồn dập xuất hiện rạn nứt, ánh sáng đại đạo đong đưa, truyền tới trên mặt biển, gây nên biển gầm cao chí ít ngàn trượng, đẩy bắn về bốn phương tám hướng.

- Đê tiện vô liêm sỉ!

Lữ Hải Dung lại quát một tiếng.

- Cạc cạc, cái này gọi là nhổ cỏ tận gốc!

Trong tiếng cười quái dị, bàn tay lớn này lần thứ hai ngưng tụ thành, vỗ lại đây.

- Chẳng lẽ lại sợ ngươi!

Lữ Hải Dung vung chưởng đón nhận, không uý kỵ tí nào.

Ầm!

Thực lực của hai người gần như, sau một đòn, tay của song phương đánh ra đổ nát, ai cũng ép không được ai. Nhưng vào lúc này, chỉ thấy một bàn tay lớn xuất hiện, từ trong hư không vỗ lại.

- Mặc Độc Vương!

Lần này Lữ Hải Dung lộ ra kinh sợ.

Đối phương lại phát động hai vị Tiên Vương đến đánh lén nàng, nói một cách chính xác, là đánh lén Hổ Nữu!

Thời điểm rời Côn Bằng Cung, Thái Thượng Trưởng lão cố ý triển khai bí pháp che đậy Thiên Cơ, để đoàn người các nàng không thể thôi diễn hành tung, nhưng bây giờ đối phương mai phục ở trên biển, nói rõ nắm giữ hành tung của bọn họ.

Lẽ nào... Trong Côn Bằng Cung có nội gian?

Điều này làm cho nàng khắp cả người phát lạnh.

Oành, một ý nghĩ vẫn chưa chuyển qua, một chưởng phía sau đã vỗ lại, tuy bị nàng cản một hồi, nhưng lấy có chuẩn bị tính không chuẩn bị, huống hồ là hai đại Tiên Vương giáp công, nàng làm sao có khả năng hoàn toàn chặn được?

Một tiếng vang thật lớn, chiến hạm nhất thời giải thể, trên người đám người Lăng Hàn đều bao phủ một vòng sáng, là Lữ Hải Dung bảo vệ.

Nàng lại vung tay lên, xèo xèo xèo, năm người Lăng Hàn nhất thời biến mất không còn tăm hơi.

- Hừm, thuấn di?

Trong mây truyền ra một thanh âm.

- Lão Mặc, ngươi đuổi bắt mấy người kia, cần phải giết chuyển thế thân của Ỷ Vân.

- Ân.

Lại một người đáp, liền không còn âm thanh.

- Đừng hòng!

Lữ Hải Dung vội vã chặn lại.

- Hải Thiên Vương, đối thủ của ngươi là ta!

Oanh, một bàn tay lớn ngập trời chụp lấy, cản Lữ Hải Dung lại.

Trong lòng Lữ Hải Dung lo lắng, tuy Hổ Nữu có rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh, nhưng tuyệt đối không thể từ trong tay một vị Tiên Vương chạy thoát. Hiện tại nàng hy vọng duy nhất chính là Lăng Hàn, đây chính là truyền nhân của vị kia, phải, có thể sẽ có khả năng.

Vèo, năm người Lăng Hàn dồn dập từ giữa bầu trời ngã xuống, rơi vào biển cả vô tận.

Lăng Hàn vội vã đưa tay, kéo bốn nữ tới.

- Chơi vui, chơi vui!

Hổ Nữu cười to, dáng dấp không chút lo lắng.

Thần kinh của nha đầu này cũng thực đủ thô.

Lăng Hàn hơi nhướng mày, lần này thật đúng là cửa thành cháy, tai vạ tới cá trong chậu.

Côn Bằng Cung dĩ nhiên mạnh mẽ, nhưng kẻ thù cũng không yếu, ở Vô Tận Hải Vực công nhiên ra tay, có một vị Tiên Vương bảo vệ thì đã làm sao, bọn họ phát động hai cái!

- Một tên Tiên Vương đủ để kiềm chế Lữ tiền bối, mà nếu để cho một tên Tiên Vương khác đuổi theo chúng ta...

Lăng Hàn trầm ngâm nói.

- Vậy chúng ta chết chắc rồi.

Nữ Hoàng tiếp lời.

Mặc bọn họ tự tin làm sao, đối mặt một vị Tiên Vương, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi may mắn.

- Đều tiến vào Hắc Tháp.

Lăng Hàn lại vung tay lên, thu tất cả mọi người vào trong Hắc Tháp.

Lúc này, ngay cả Tiên Vương cấp thấp cũng không cách nào bắt giữ, một hạt giới tử từ giữa bầu trời rơi xuống, rơi vào trong nước biển, cũng theo sóng lần lượt trôi đi.

Vù, tiên quang dật động, chỉ thấy một nam tử lặng yên không một tiếng động xuất hiện, vóc người của hắn không cao lớn lắm, nhưng chỉ đứng ở trên hư không, liền tựa như một toà núi lớn vĩnh viễn sẽ không đổ nát, khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn.

Mặc Độc Vương!

- Kỳ quái, dựa theo không gian gợn sóng, năm người kia nên xuất hiện ở đây.

Mặc Độc Vương đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa, hắn đang bắt giữ quy tắc không gian gợn sóng.

- Ta cũng cảm ứng được khí tức của năm người này, nhưng lại đột nhiên biến mất, thật giống như bọn họ không tồn tại ở vùng thế giới này vậy.

- Quái lạ!

Hắn tìm kiếm ở bốn phía, càng tìm hắn càng kinh ngạc, bởi vì năm người Lăng Hàn thật như biến mất không còn tăm hơi.

Oanh, trên biển sinh phong ba, xuất hiện một Giao Long to lớn, đang theo gió vượt sóng mà tới.

- Lại tiến vào địa bàn của một Minh Giao.

Mặc Độc Vương hơi nhướng mày.

- Đánh không có chút chỗ tốt, vẫn là trước tiên lui, nếu năm người này thật ở phụ cận, vậy căn bản không cần ta ra tay, liền chết ở trong tay con Minh Giao này.

Hắn cực kỳ quả đoán, quay người trực tiếp rời đi.

Xa xa, Giao Long bơi tới, nhìn bầu trời gào thét, rầm rầm rầm, giữa bầu trời từng viên ngôi sao rơi xuống, Tiên Vương chi uy thật đáng sợ, hống một tiếng liền có thể để ngôi sao rớt xuống.

Rất lâu sau đó, Giao Long mới đi vào trong biển rộng, một mảnh gió êm sóng lặng.

Năm người Lăng Hàn đều ở trong Hắc Tháp, mặc cho sóng biển xô đẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.