Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2202: Nguy hại (Hạ)



Điều này làm cho bọn họ không thể nào tiếp thu được.

Mà người bên Tần Vĩ càng thêm khiếp sợ.

Bọn họ cùng Lăng Hàn thời gian chung đụng càng dài, ai cũng cho rằng hắn chỉ là một Dương Hồn cảnh phổ thông, hiện tại nhìn thấy hắn đột nhiên phát uy, quả thực khó mà tin nổi.

Không ít người càng muốn nện ngực giậm chân, trước lại cùng Lăng Hàn phân chia giới hạn, phải biết đây chính là một vị Đế giả!

Cái gì là Đế giả, thiên tài nhất định có thể thành Tiên Vương, mới có thể được gọi là Đế giả.

Bọn họ hối hận đến ruột đều đen, trước bọn họ cùng chung hoạn nạn, chính là cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt nhất, nhưng lại bị chính bọn hắn chà đạp.

Lợn, thực sự là ngu xuẩn như lợn a.

- Lăng huynh quả nhiên thân thủ bất phàm.

Tiêu Tuấn lộ ra vẻ thận trọng, thu hồi xem thường trong ánh mắt.

Một chiêu liền oanh bại La Hà, thực lực này rất mạnh!

- Ta đến lĩnh giáo một hồi.

Hắn đứng dậy.

Hắn cao hơn La Hà một cảnh giới nhỏ, tương tự cũng có thể một chiêu đánh bại La Hà, nếu không thì, hắn là vạn vạn sẽ không đi lên tự rước lấy nhục.

- Đến đây đi.

Lăng Hàn từ tốn nói, dụng ý của hắn rất đơn giản, chính là để mọi người biết, không cần thiết đi thờ phụng thần linh gì kia, Đạo của Tiên Vực đồng dạng bác đại tinh thâm, đáng giá cần cù nghiên cứu.

Tiêu Tuấn nhảy vào giữa trường, bày ra một tư thế tiến công.

- Xin mời!

- Xin mời!

Hai người đồng thời nói một tiếng, sau đó công về phía đối phương.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hai người vừa lên chính là đại chiêu, không chút khách khí.

Đối với Tiêu Tuấn mà nói, hắn muốn trọng chấn uy danh vô địch của Tiên Linh, đương nhiên phải mau chóng bắt Lăng Hàn. Mà Lăng Hàn muốn bình định, tự nhiên cũng muốn đánh bại đối phương đến lập uy.

- Làm hết sức phá hủy nơi này.

Tiểu Tháp đột nhiên nói.

- Hả?

Lăng Hàn ngẩn ra.

Hắn xác thực muốn quấy tung mưu đồ của đám người Tiêu Tuấn, nhưng không có dự định giết người.

- Thiên địa có quy tắc, loại hệ thống tu luyện hoàn toàn khác này, có thể coi là khiêu khích thậm chí phản bội thiên địa, mà một khi người tu luyện loại công pháp này nhiều, thậm chí có thể sẽ dao động quy tắc thiên địa, để vùng thế giới này tan vỡ.

Tiểu Tháp giải thích.

- Nghiêm trọng như thế?

Lăng Hàn hơi nhướng mày, nguyên bản hắn chỉ thuần túy là muốn quấy rối mà thôi, nếu như dính đến tồn vong của vùng thế giới này, vậy liền thất phu hữu trách.

Hắn ồ một hồi nói:

- Hệ thống tu luyện nơi này cùng chúng ta ở Cổ Giới nhìn thấy hẳn là tương đương, lúc đó tại sao ngươi không nói?

- Ngươi ngớ ngẩn sao?

Tiểu Tháp xem thường nói.

- Lúc đó trí nhớ của ta mới thức tỉnh bao nhiêu, làm sao có khả năng biết những cái này?

Phải, nói thế nào đều là nó có lý.

Ngược lại, biết tính khí của cái tháp kiêu ngạo này là tốt rồi, không cần để ở trong lòng.

Được, vậy liền đánh nổ người này.

Lăng Hàn hét dài một tiếng, sức chiến đấu toàn mở, nhất thời uy mãnh gấp mười lần.

Vừa nãy hắn phân thần, cùng Tiểu Tháp nói chuyện, tự nhiên ảnh hưởng sức chiến đấu, hiện tại một khi toàn lực ứng phó, như biến thành người khác.

Mọi người không có cái nào không hoa mắt mê mẩn, người thực lực kém căn bản bắt giữ không được dáng dấp của hai người, huống chi là nói ra hiện tại ai chiếm thượng phong.

Nhưng người thực lực cao thì chẳng ai không lộ ra kinh sợ.

Trước là Tiêu Tuấn chiếm thượng phong, nhưng sau đó Lăng Hàn như hít thuốc lắc, đột nhiên không cách nào hình dung, ngược lại đè đánh Tiêu Tuấn.

La Hà, Lan Nhược Chỉ thì đầy mặt không thể tin tưởng, Tiêu Tuấn ở trong mắt bọn họ chính là thiên kiêu vô địch, nhưng hiện tại ở dưới tình huống cảnh giới còn chiếm ưu thế lại không thể áp chế Lăng Hàn, trái lại rơi vào hạ phong.

Không thể! Làm sao có khả năng!

Người phía pháo đài cổ đều kinh hãi đến biến sắc.

Bọn họ tràn ngập tự tin với công pháp mình tu luyện, Tiên Linh mình thờ phụng, mà sự thực cũng vô số lần chứng minh, hệ thống tu luyện của bọn họ chính là cao cao tại thượng như thế.

Cho rằng bọn người Lăng Hàn là nhóm người đầu tiên lên đảo sao? Sai rồi, đã tới không biết bao nhiêu nhóm, chỉ là sau khi đi tới nơi này, thì từ xưa tới nay chưa từng có ai rời khỏi.

Nhưng bây giờ thì sao?

Một người ngoại lai, rõ ràng cảnh giới không bằng Tiêu Tuấn, nhưng lại đè đánh Tiêu Tuấn.

Phải biết, Tiêu Tuấn là thiên phú tốt nhất trong bọn họ.

Ngay cả Tiêu Tuấn cũng bị đánh bại, vậy trong cùng cấp không có ai là đối thủ của Lăng Hàn.

Cái này lật đổ cảm giác ưu việt của bọn họ từ trước tới nay, để niềm tin của bọn họ xuất hiện vết rách, tín ngưỡng đối với Tiên Linh của bọn họ xuất hiện một tia dao động.

Tiêu Tuấn gào thét, nỗ lực muốn hòa nhau thế yếu, nhưng tất cả những thứ này chỉ là phí công.

Lăng Hàn mạnh hơn hắn, tuy mạnh không nhiều, nhưng đạt tới cấp số của bọn họ, kém một chút cũng có thể là trí mạng?

Chiến đến gần nghìn hiệp, Lăng Hàn đá ra một cước, oành, Tiêu Tuấn bị đá bay ra ngoài, đụng vách tường chặt chẽ vững vàng.

- Lăng huynh quả nhiên lợi hại!

Tiêu Tuấn sờ sờ ngực vẫn còn khó chịu, miễn cưỡng bỏ ra một nụ cười.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Đa tạ!

Hắn không có nghe Tiểu Tháp, trực tiếp đánh giết đối phương, bởi vì đây chính là ở trên địa bàn của đối phương, chỉ là cường giả Tiên Phủ thì có vài tôn, vậy vị Đảo chủ vẫn đang bế quan kia càng có khả năng là Thăng Nguyên Cảnh.

Giết người chính là hoàn toàn vạch mặt, không có đường lui.

Nghe được Tiêu Tuấn chính mồm chịu thua, người phía pháo đài cổ đều ồ lên, lâu dài tới nay vẫn thờ phụng Tiên Linh hầu như trong nháy mắt đổ nát, để bọn họ không thể nào tiếp thu được.

Nhưng Tiêu Tuấn không để ý, nụ cười trên mặt trái lại càng nồng,:

- Lăng huynh thiên phú võ đạo thực sự là kinh người, mà nếu như Lăng huynh chịu sửa tu công pháp của sư phụ ta, ta có thể bảo đảm, thực lực của Lăng huynh sẽ càng cao hơn!

Mọi người vừa nghe, đều gật đầu.

Trước mọi người chỉ thờ phụng Tiên Linh, sức chiến đấu liền lập tức nhảy vọt gấp bốn năm lần, vậy đạo lý đồng dạng cũng có thể sử dụng ở trên người Lăng Hàn, đến thời điểm đó hắn sẽ cường đại cỡ nào?

Cũng bởi vì như vậy, người phía pháo đài cổ lập tức khôi phục tự tin lần nữa.

Đúng vậy, Lăng Hàn mạnh cùng Tiên Linh của bọn họ mạnh lại có xung đột gì? Chỉ cần Lăng Hàn sửa tin Thần của bọn họ, vậy Lăng Hàn còn có thể càng mạnh hơn, há không phải nói rõ sự lựa chọn của bọn họ không có một chút xíu vấn đề sao?

Nhìn ánh mắt bốn phía trở nên càng thêm cuồng nhiệt, Lăng Hàn không khỏi lắc đầu, hành động của hắn vừa nãy xem ra là phí công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.