- Cái này, chờ ngươi thực sự trở thành người của chúng ta, mới có tư cách biết.
- Thần bí như vậy?
Lăng Hàn giả vờ hiếu kỳ.
- Hì hì.
Lan Nhược Chỉ rất bí mật, không có tiết lộ tí tẹo, ngược lại lôi Lăng Hàn rời đi.
Sau đó, Lăng Hàn hết lần này tới lần khác kéo câu chuyện vòng trở về, nhưng Lan Nhược Chỉ đều lấy lý do tương đồng thoái thác, chỉ có thực sự trở thành người của pháo đài cổ, mới có tư cách biết bí mật.
Hai người một đường cất bước, rất nhanh liền đi dạo toàn bộ pháo đài cổ.
- Hả?
Lăng Hàn đột nhiên cau mày, hắn cảm ứng được một luồng khí tức dị dạng.
- Làm sao?
Lan Nhược Chỉ không cảm giác chút nào.
- Ha ha ha ha, không hổ là thiên tài trong thiên tài, nhanh như vậy liền phát hiện sự tồn tại của ta.
Trong tiếng cười dài, chỉ thấy một nam tử vóc người thon dài từ phía sau một trụ đá to lớn đi ra.
- Tứ thúc!
Lan Nhược Chỉ vừa thấy, vội cung kính hành lễ.
Lăng Hàn cũng đánh giá tên nam tử kia, dáng dấp rất trẻ tuổi, tóc đen tùy ý xõa tung, tướng mạo rất anh tuấn. Then chốt là, thực lực của người này rất mạnh, cho Lăng Hàn một loại cảm giác sâu không lường được.
- Nghe nói có người đánh bại Tiêu Tuấn, ta liền tới xem một chút.
Nam tử trẻ tuổi này nói, ở Tiên Vực tướng mạo là không thể nói rõ tuổi tác, có thể một ông lão tóc trắng xoá gọi một tiểu tử chưa ráo máu đầu là tổ gia gia.
- Đây là Lăng Hàn.
Lan Nhược Chỉ giới thiệu.
- Vị này chính là tứ thúc của ta, Lan Thiên Vũ.
Lăng Hàn hơi chắp tay nói:
- Lan đại nhân.
Lan Thiên Vũ chỉ tay một cái, vù, hắn lấy ra một vòng tròn, lồng ba người bọn họ lại.
Ở Lăng Hàn xem ra, thế giới phóng to vô hạn, hắn lập tức xuất hiện ở trong một thảo nguyên bao la vô biên, mà từ ngoại giới đến xem, rõ ràng là ba người Lăng Hàn cấp tốc nhỏ đi, so với hạt gạo cũng không biết nhỏ hơn bao nhiêu lần.
Đây là một Không Gian Thần Khí, nhưng không phải trực tiếp thu người vào, mà là ảnh hưởng hoàn cảnh chung quanh.
Lăng Hàn có thể trực tiếp phi thân rời đi, chỉ cần vừa ra khu vực này, hắn có thể trở về hình dáng ban đầu.
Hắn có chút khó chịu, tuy hắn không sợ khiêu chiến, nhưng hành vi không trải qua sự đồng ý của hắn liền trực tiếp kéo người vào khu vực chiến đấu, lại làm cho hắn phản cảm mãnh liệt.
Người như thế, thích ăn đòn.
- Đến, lĩnh giáo một hồi.
Lan Thiên Vũ bay nhào ra, giết về phía Lăng Hàn.
Hắn tu đương nhiên là một loại hệ thống võ đạo khác, một chưởng vỗ ra, không có đại đạo gợn sóng, không có ánh sáng quy tắc, chỉ có một đạo hắc quang quấn quanh ở trong lòng bàn tay, toả ra khí tức cực kỳ tà ác, nhưng lại mạnh mẽ đến kinh người.
Lăng Hàn ngưng lại song quyền, tiến lên nghênh tiếp.
Oành oành oành, hai người triển khai ác chiến, trong nháy mắt ngăn ngắn liền trao đổi mười mấy chiêu.
Lan Nhược Chỉ nhìn mà mắt mê thần trì, tuy nàng cũng có thực lực Đế giả, nhưng vẫn có một loại cảm giác không cách nào thấy rõ chiến đấu.
Hai người này đều quá mạnh mẽ.
Lan Thiên Vũ mạnh mẽ, nàng tự nhiên rõ ràng, nhưng làm cho nàng chấn kinh là Lăng Hàn, lại có thể cùng Lan Thiên Vũ đánh bất phân thắng bại.
Phải biết, Lan Thiên Vũ so với Tiêu Tuấn là mạnh hơn một đoạn!
Nàng biết Lăng Hàn đánh bại Tiêu Tuấn, nhưng tuyệt không cho là Lăng Hàn có thực lực ngang hàng Lan Thiên Vũ, nhưng bây giờ thì sao? Sự thực thắng hùng biện, làm cho nàng trừng mắt, càng làm cho nàng cảm xúc mãnh liệt.
Nàng yêu thích nam nhân mạnh mẽ, sẽ có một loại cảm giác chinh phục cực kỳ tươi đẹp. Đáng tiếc, tuy lúc trước thanh niên trẻ tuổi, đại thúc tuổi trung niên lưu lạc đến đảo không thiếu anh chàng đẹp trai, nhưng thực lực người nào cũng không có mạnh bằng nàng.
Hiện tại chạy đến một Lăng Hàn, nhất thời làm cho nàng cháy rừng rực.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lăng Hàn cùng Lan Thiên Vũ còn đấu đối diện, bọn họ có lúc lấy nhanh đánh nhanh, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt liền trao đổi mấy chục chiêu, có lúc lại đánh rất chậm, đứng song song ba bốn tức thời gian mới sẽ nổ ra một đòn.
Nhưng trên thực tế, tốc độ ra chiêu càng chậm, trình độ hung hiểm liền càng cao, song phương đều phóng đại chiêu, lực sát thương tăng lên rất nhiều.
Đương nhiên, hung hiểm này kỳ thực là nói với Lan Thiên Vũ, thể phách của Lăng Hàn mạnh mẽ, trong Phân Hồn Cảnh căn bản không có người giết được hắn, nếu không phải hắn không muốn lộ lá bài tẩy của mình ra ngoài, hắn hoàn toàn có thể cùng đối phương lấy tổn thương đổi tổn thương.
Như vậy Lan Thiên Vũ sẽ phát hiện, hắn vết thương đầy rẫy, cách cái chết không xa, nhưng Lăng Hàn là đánh rắm cũng không có.
Lan Thiên Vũ xác thực mạnh hơn Tiêu Tuấn, hơn nữa còn không phải nhỏ tí tẹo, dành cho Lăng Hàn lực áp bách rất lớn. Theo Lăng Hàn phỏng chừng, sức chiến đấu chân thực của người này tương đương với Địa Hồn đỉnh cao, sau đó lấy ra lực lượng “Tiên Linh” , sức chiến đấu bão tố tiến vào Thiên Hồn sơ kỳ, thậm chí trung kỳ.
Vậy thì đủ để ngang hàng Lăng Hàn, thậm chí muốn hơn một chút.
Vì lẽ đó, đây mới là nguyên nhân trên đảo nhiều Đế giả, Hoàng giả, kia đều không phải sức chiến đấu chân chính của mình.
- Tứ thúc, gần đủ rồi chứ?
Lan Nhược Chỉ ở một bên kêu lên.
- Được!
Lan Thiên Vũ ngừng tay, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ, tuy trên tình cảnh vẫn khó phân cao thấp, nhưng hắn có đầy đủ tự tin, không cần mấy chiêu hắn sẽ chiếm ưu thế.
Mà hắn tin tưởng, Lăng Hàn cũng “rõ ràng” điểm ấy.
Nếu chiếm thượng phong, hắn tự nhiên cũng vui vẻ ngưng chiến, dù sao mục đích hắn cùng Lăng Hàn giao thủ không phải đánh giết người trẻ tuổi này, mà làm cho đối phương biết, nơi này còn có người có thể áp chế hắn.
Lăng Hàn cũng khẽ mỉm cười, luận chiến lực xác thực Lan Thiên Vũ hơi mạnh hơn một tí, đó là bởi vì cảnh giới của mình thấp, mà luận thực lực chân thật, hắn một tay liền có thể chơi chết đối phương.
Dựa vào ngoại lực, thắng thì có ích lợi gì?
Hiện tại ngươi xác thực có thể mượn lực, nhưng có thể luôn mượn được sao? Có thể bảo đảm ở mỗi một góc của Tiên Vực đều được? Có thể bảo đảm ở Tiên Vương vẫn mượn được?
Cái này Lăng Hàn không tin.
Lực lượng mượn được này tuyệt đối không phải đến từ thiên địa, mà là một nhân vật mạnh mẽ nào đó, tỷ như Tiên Vương tầng chín.
Nhưng Tiên Vương tầng chín cũng không phải vạn năng, tỷ như một vị Tiên Vương tầng chín muốn mượn lực... Mượn thế nào a?
So với loại này, Lăng Hàn càng thêm tin tưởng thực lực của bản thân mình.
Mục đích của Lan Thiên Vũ đạt đến, hắn cười ha ha, nghênh ngang rời đi.