Mới đầu Lăng Hàn cho rằng này khả năng là một không gian Bảo khí, nhưng mặc hắn dùng thần hồn tiếp xúc như thế nào, cũng không phản ứng.
Vậy hẳn là không phải.
Hắn dùng sức sờ một cái, nhưng kinh ngạc phát hiện, đồ chơi này vẫn không nhúc nhích.
Cái này rất kinh người, lực lượng của Lăng Hàn bây giờ lớn bao nhiêu?
Nhị Tinh chuẩn Tiên Kim, bị hắn sờ một cái cũng sẽ xuất hiện dấu tay, Tam Tinh chuẩn Tiên Kim cũng có thể hơi chút biến hình.
Nhưng hiện tại, chiếc nhẫn này vẫn không nhúc nhích.
Có nên dùng Tiên Ma Kiếm thử một chút hay không?
Cái ý niệm này lóe lên ở trong đầu Lăng Hàn liền qua, hắn lắc đầu, vạn nhất đồ chơi này thật có tác dụng lớn thì sao, bị Tiên Ma Kiếm thôn phệ cũng quá thiệt thòi.
- Vẫn phải thử một chút a!
Lăng Hàn không nhịn được tế Tiên Ma Kiếm ra, hắn sẽ đúng lúc khống chế, chỉ là muốn thử một chút.
Hắn đặt chiếc nhẫn ở trên thân kiếm, vù, Tiên Ma Kiếm rung động nhè nhẹ, nhưng sự tình để Lăng Hàn khiếp sợ xuất hiện.
Chiếc nhẫn không phản ứng chút nào!
Cái này!
Hiện tại tuy Tiên Ma Kiếm chỉ là Tứ Tinh chuẩn Tiên Khí, nhưng trước đã nói, Tam Tinh, Ngũ Tinh, Thập Tinh gì cũng chỉ là người phân chia, từ trên bản chất của quy tắc hệ kim mà nói, sau Thần Thiết chính là Tiên Kim, không có khái niệm chuẩn Tiên Kim này.
Chuẩn Tiên Kim là do từng tầng từng tầng Thần Thiết cấp hai mươi dung hợp chế tạo thành, từ bản chất mà nói vẫn như cũ là Thần Thiết cấp hai mươi.
Nói cách khác, Tiên Ma Kiếm thôn phệ Nhất Tinh chuẩn Tiên Kim cùng Thập Tinh chuẩn Tiên Kim là không có phân chia độ khó, chỉ là Thập Tinh chuẩn Tiên Kim dung hợp Thần Thiết càng nhiều, thôn phệ cần thời gian càng dài mà thôi.
Không thể bị Tiên Ma Kiếm thôn phệ, chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất này căn bản không phải kim loại, vậy Tiên Ma Kiếm tự nhiên không thể làm gì.
Nhưng Lăng Hàn có thể kết luận, đây tuyệt đối là kim loại, hàng thật đúng giá, không dối trên lừa dưới, bởi vì hắn có một đạo thiên địa bản nguyên hệ kim, nếu không thể phân biệt cái này có phải là kim loại hay không, vậy hắn không bằng nhảy sông chết đi.
Nhưng nếu là kim loại, lại không thể bị thôn phệ, chính là loại khả năng thứ hai.
Đây là Tiên Kim!
Nghiêm chỉnh mà nói, hiện tại Tiên Ma Kiếm vẫn là Thần Khí, là Thần Thiết, chuẩn Tiên Khí chỉ là cách nói của người Tiên Vực. Đã như vậy, Thần Thiết làm sao có khả năng thôn phệ Tiên Kim?
Không sợ gãy sao?
Vì lẽ đó, Tiên Ma Kiếm không phản ứng chút nào, chiếc nhẫn cũng không nhúc nhích.
Tiên Kim!
Trong lòng Lăng Hàn không nhịn được kinh hoàng, đây là một Tiên Vương Bảo khí sao? Chẳng trách bị người tranh cướp vỡ đầu chảy máu, thậm chí đồng quy vu tận, vì chí bảo như thế, xác thực sẽ khiến người động tâm.
Hắn cũng không có nói cho Quách Minh suy đoán của mình, đầu tiên, thực lực của hai người này quá yếu, nếu để bọn họ biết mình người mang bảo vật Tiên Vương, đối với bọn họ mà nói ngược lại không phải chuyện tốt, lộ ra liền có thể đưa tới họa sát thân.
Thứ hai, bọn họ mấy triệu năm cũng không thể nghiên cứu ra công dụng của chiếc nhẫn này, thả ở chỗ bọn hắn cũng là lãng phí.
Lăng Hàn lấy ra một ít đan dược, nhét cho Quách Minh, cười nói:
- Chiếc nhẫn này có ích lợi gì, ta trong thời gian ngắn cũng không rõ ràng, nhưng ta có thể khẳng định, đây quả thật là một bảo vật.
- Không không không, ân công, ngươi đã cứu chúng ta hai lần, chúng ta làm sao còn có thể muốn đồ vật của ngươi?
Vợ chồng của Quách Minh chối từ.
Vợ chồng Quách Minh mọi cách chối từ, bọn họ thật không có ý tứ lấy thêm chỗ tốt của Lăng Hàn, nhưng không chịu nổi Lăng Hàn kiên trì, chỉ có thể cất đi những đan dược kia.
Lăng Hàn còn đưa bọn họ ít lá Luân Hồi Thụ, tận khả năng bồi thường cho vợ chồng Quách Minh.
Dù hiện tại hắn không biết chiếc nhẫn kia có tác dụng gì, nhưng chỉ là hướng về phía đó là Tiên Kim chế tạo liền đáng giá.
Bên cạnh, Phó Nhạc đầy mặt ưu thương.
Hắn cũng xuất lực a, tại sao thật giống như bị lãng quên cơ chứ?
Các ngươi đều quá hỏng rồi!
Vợ chồng Quách Minh quyết định qua mấy ngày liền rời Thống Liên Thành, lần này trên người Quách Minh không còn Thất Hoa Thất Độc Chưởng, tin tưởng Nguyễn Đông Tương không thể lại đuổi theo bọn họ.
- Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.
Lăng Hàn chậm rãi xoay người.
Phó Nhạc bảo vợ chồng Quách Minh trả hắn bình đan, trong này còn có chín viên Bất Tử Đan, hắn cất bình đan đi, nói:
- Trước tiên đi nhà ta a.
Hắn cho tới bây giờ không phải người thiếu nợ không trả.
- Làm sao, muốn gài bẫy chúng ta, một lưới bắt hết?
Lăng Hàn cười nói.
- Đúng, các ngươi không dám sao?
Phó Nhạc kích tướng.
Đùng, Hổ Nữu một cái tát đánh ở trên ót của Phó Nhạc:
- Người xấu xí, nói chuyện phải có lễ phép.
Phó Nhạc ai oán, ngươi đánh người thì có lễ phép sao?
Lời này hắn thật không dám nói với Hổ Nữu, hai ngày nay đã ăn đủ vị đắng của nha đầu này. Mà hắn cũng có nhận thức tỉnh táo, kia chính là nữ nhân lại đẹp cũng có khả năng cực kỳ bạo lực.
Dịu dàng không có quan hệ với tướng mạo a.
- Được, đi thu nợ.
Lăng Hàn cười nói, hắn vốn chỉ đùa với Phó Nhạc một chút, nhưng đối phương nhất định phải cho hắn một trăm triệu Tinh Thạch, vậy hắn cũng không có đạo lý từ chối đúng hay không?
Dù sao Tiên Ma Kiếm cách Tiên Khí chân chính còn có chút xa xôi, cần lượng Tinh Thạch còn lớn hơn.
Đoàn người đi về.
Trở lại liền không cần Hổ Nữu khắp nơi ngửi loạn, bởi vậy tốc độ của bọn họ liền nhanh hơn nhiều, chỉ một ngày đã trở lại khu chủ thành.
- Thiếu gia!
Vừa tới nơi này, liền thấy có thật nhiều người vây quanh, người cầm đầu chính là người hộ đạo của Phó Nhạc.
Ông lão trợn mắt nói:
- Mấy ngày nay các ngươi có động tay chân gì với thiếu gia không?
Nếu không, lặng lẽ biến mất là có ý gì?
- Dư bá, Tinh Thạch đâu?
Phó Nhạc hỏi.
- Há, ở đây.
Dư bá lấy ra một cái không gian giới chỉ.
Phó Nhạc đùng đùng đùng đi tới, lấy ra, lại đùng đùng đùng đi tới trước người Lăng Hàn, ném giới chỉ tới:
- Vật phẩm đánh cược của Phó Nhạc ta, tuyệt đối không có vấn đề.
Thấy cảnh này, bao quát Dư bá ở bên trong, tất cả mọi người đều choáng váng.
Kháo, đầu óc ngươi bị lừa đá a!
Vừa nãy rõ ràng có thể chạy ra ma chưởng, nhưng lại còn chủ động tới lấy tiền chuộc đi cho Lăng Hàn, đây là có tật xấu sao?
Lẽ nào cái này không phải thiếu gia?
Dư bá vội vã dùng thần thức đảo qua, nhưng nửa điểm cũng không có vấn đề a.