Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2247: Lực lượng tương đương



Kỷ Vô Danh cười nói, chiến ý vẫn hừng hực như cũ.

- Ngươi là đối thủ mạnh nhất ta gặp phải.

Lăng Hàn gật gù, lộ ra vẻ tôn trọng.

Ngoại trừ Kỷ Vô Danh, vẫn không có người thứ hai làm hắn phát lên cảm giác ngột ngạt như vậy, hơn nữa, dưới tình huống cảnh giới tương đồng còn không cách nào chiến thắng, Kỷ Vô Danh là đầu tiên, cũng là duy nhất.

- Lần này không giết được ngươi, ngày khác tái chiến.

Kỷ Vô Danh cực kỳ quả đoán, đánh tiếp nữa cũng lãng phí thời gian, lấy hùng tài đại lược của hắn, tự nhiên không thể lãng phí thời gian ở mặt này.

Hắn quay người lại, thân hình lên xuống, rất nhanh biến mất ở phương xa.

Lăng Hàn cũng không truy kích, Kỷ Vô Danh không giết được hắn, hắn cũng giết không được Kỷ Vô Danh, tiếp tục đánh là sự tình không có chút ý nghĩa nào.

Hắn phải nhanh một chút đạt được đạo Thiên Địa Bản Nguyên thứ năm, hơn nữa còn phải là hệ Thổ, để Bản Nguyên trùng kích phát huy ra uy lực mạnh nhất.

- Lần này trong chiến đấu, thể lực của ta cũng đưa đến tác dụng rất then chốt.

Lăng Hàn cũng không có lập tức chạy đi, mà tổng kết trận chiến đấu này.

Có thể Kỷ Vô Danh không cần, bởi vì hắn chiến đấu quá nhiều quá nhiều, nhưng Lăng Hàn không giống, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải đối thủ khó dây dưa như Kỷ Vô Danh, cần làm tất cả chi tiết đến hoàn mỹ.

- Thể lực càng mạnh, ta ra tay sẽ nhanh hơn, nguyên bản trong một tức có thể nổ ra vạn quyền, sau này có thể tăng lên tới một vạn mốt, một vạn hai, thậm chí hai ba vạn.

Ba ngày sau, Lăng Hàn mới đứng dậy, tiếp tục tiến lên.

Phía trước rất nhanh liền xuất hiện một đạo Long tức, hóa thành hình người tấn công tới, cũng không có bởi vì Kỷ Vô Danh đã đi qua liền không hiện ra nữa.

Lăng Hàn không có trực tiếp vận dụng Bản Nguyên trùng kích, mà dùng đối thủ này đánh bóng sức chiến đấu của mình, trước tổng kết lâu như vậy, thế nào cũng phải có chút tiến bộ.

Có điều, dưới tình huống không dùng tới Bản Nguyên trùng kích, hắn không phải đối thủ của đạo Long tức này, có điều so với trước, hắn quả thật có tiến bộ nhất định.

Không lãng phí thời gian.

Lăng Hàn vận chuyển Bản Nguyên trùng kích, oanh, quy tắc cuồng triều dâng lên, đạo Long tức này nhất thời dập tắt.

- Ta cần càng nhiều Long tức!

Hắn một đường đấu đá lung tung, tìm kiếm càng nhiều Long tức, nhưng nơi này tựa hồ có một loại quy tắc, sau khi hắn đi qua, trên đường sẽ không lại có thêm Long tức mới sinh thành, mặc kệ hắn tới tới lui lui bao nhiêu lần.

Không chỉ Long tức, Đại Đạo Chi Hoa cũng như thế, Lăng Hàn cũng không tin Kỷ Vô Danh sẽ có Đại Đạo Chi Hoa mà không hái.

Hắn cẩn thận từng li từng tí, vận dụng quy tắc không gian để cho mình ngăn cách khỏi vùng thế giới này, thu lấy Đại Đạo Chi Hoa.

Lăng Hàn có hiểu ra, kỳ thực Long kiều là một loại ban tặng, nhưng điều kiện trước tiên là ngươi có thể thu được.

Long kiều không giống nhau, Long tức mạnh yếu hẳn là không giống, hơn nữa trên Long kiều khác hẳn là không có Đại Đạo Chi Hoa, chí ít không có nghe đám người Phó Nhạc nói.

Lăng Hàn cất bước ở trên cầu, trừ khi hắn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, bằng không chân đều có chút cấn đau, để hắn vừa muốn cây cầu này kéo dài một chút, để hắn thu hoạch nhiều một ít Long tức cùng Đại Đạo Chi Hoa, vừa hy vọng mau mau đi hết, để hắn không ăn đau khổ như vậy.

Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, sau ba tháng Long kiều rốt cục đến cùng.

Lăng Hàn có thể nhìn thấy một đầu rồng to lớn, cắn một bên vách núi khác, từng chiếc râu rồng lay động, toả ra khí phách đoạt người.

Sau ba tháng này, tu vi của hắn đã đạt đến Dương Hồn đỉnh cao, mà thể lực tăng lên tới một mức độ khủng bố, đủ để đấu sức với Thiên Hồn Cảnh, chỉ là Tiên Nhân liều chính là quy tắc, nguyên lực, thể lực ngươi mạnh hơn cũng chỉ là thứ yếu.

Nhưng thể lực mạnh hơn, đại diện cho ra tay có thể càng nhanh hơn, trường lực càng lâu, đương nhiên chỉ có chỗ lợi không có chỗ xấu.

Lăng Hàn từ trên đầu rồng nhảy xuống, quay đầu nhìn lại, Long kiều đã không thấy.

Nói cách khác, hắn không thể theo đường cũ trở về, chỉ có thể dũng cảm tiến tới.

Kỷ Vô Danh còn nhanh hơn hắn.

Trong lòng Lăng Hàn bay lên một luồng cảm giác cấp bách, nhưng cũng không có lập tức lên đường, mà ngồi xếp bằng xuống, chờ đợi các nàng Hổ Nữu.

Ở đây, ba ngàn đầu rồng hội tụ, chỉ cần có thể qua cầu, đều ở chỗ này tụ tập lần nữa, chỉ có điều không phải mỗi người đều có tư cách đến, người yếu sẽ bị đào thải.

Hắn ngồi chắc như núi, thỉnh thoảng liền có người từ trên Long kiều đi xuống, đi qua bên cạnh hắn.

Có người nghênh ngang mà qua, đi vội vã, nhưng có người sẽ nghỉ chân một hồi, hiếu kỳ vì sao Lăng Hàn lại ngồi ở chỗ này.

- Lăng Hàn!

Hai ngày sau, một thiếu nữ xinh đẹp từ trên đầu rồng nhảy xuống, đột nhiên nhào vào trong lồng ngực Lăng Hàn, không phải Hổ Nữu thì là ai?

Cô gái nhỏ dính ở trong lồng ngực Lăng Hàn, dùng hai tay ôm lấy cổ của hắn:

- Lăng Hàn có nhớ Nữu hay không?

- Dĩ nhiên nhớ.

Lăng Hàn cười nói.

- Chúng ta đi nhanh đi, vừa vặn bỏ rơi hai Đại Yêu tinh kia!

Tiểu nha đầu trừng lớn mắt, đầy mặt đều là chờ mong.

Lăng Hàn không khỏi không nói gì, nha đầu này cực kỳ ghen tuông, cùng các nàng Nữ Hoàng ở chung nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi dự tính ban đầu, có cơ hội liền muốn độc chiếm hắn.

- Ngoan!

Hắn xoa xoa đầu của Hổ Nữu.

Hổ Nữu chu cái miệng nhỏ, có vẻ rất không vui, nhưng rất nhanh liền bị Lăng Hàn chọc cười, nói tới trải qua ở trên Long kiều.

Quả nhiên, nàng cũng gặp phải Long tức, nhưng không có Đại Đạo Chi Hoa.

Chiếu nói như vậy, khả năng ở trên Long kiều phổ thông không có Long tức, hoặc là Long tức yếu đến đáng thương.

Hai người đợi một hồi, liền thấy Nữ Hoàng lấy tư thái cực kỳ uyển chuyển từ trên đầu rồng đạp chân mà xuống, phong hoa tuyệt đại, khiến lòng người thuyết phục.

- Hừ, Đại Yêu tinh!

Hổ Nữu bĩu môi, có vẻ rất không ưa.

Lại qua hai ngày, Nhu yêu nữ cũng xuất hiện.

Lăng Hàn vừa nhìn, khóe miệng không khỏi hơi co giật.

Nhu yêu nữ không phải là một người, mà có chí ít mười mấy nam nhân chen chúc, mỗi người đều ân cần, tựa hồ hận không thể dâng lên linh hồn của mình.

Nhìn thấy Lăng Hàn, Nhu yêu nữ không khỏi nở nụ cười xinh đẹp, khóe miệng càng nổi lên vẻ đắc ý.

Xem đi, mị lực của bổn cô nương làm sao?

- Đi!

Lăng Hàn căn bản không có để ý tới, tay trái ôm Nữ Hoàng, tay phải nắm tay nhỏ của Hổ Nữu, xoay người rời đi.

- Chờ ta a!

Nhu yêu nữ vội vã nhảy xuống đầu rồng, đuổi theo Lăng Hàn, để mười mấy nam nhân kia đều lộ ra vẻ căm ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.