Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2251: Nửa đường cướp



Nhưng không có đi một vòng, ai sẽ chết tâm chứ?

Cái vòng này lớn kinh người, đi mười bảy ngày, bọn người Lăng Hàn mới rốt cục trở về chỗ cũ.

Quả nhiên, sông lớn là khép kín, không có để lại một con đường.

Vậy làm sao qua sông đây?

Không đúng!

Lăng Hàn đột nhiên nghĩ đến, hắn dọc theo sông lớn đi một vòng, xác thực nhìn thấy rất nhiều người, nhưng cũng có thật nhiều người không nhìn thấy, tỷ như mấy siêu cấp Đế giả, thậm chí mấy người Đô Thiếu Tuấn, Long Bộ Thiên cũng một cái không có gặp phải.

Lẽ nào những người này đi ở trước bọn họ, mới từ đầu đến cuối không có gặp phải?

- Lại đi một vòng.

Lần này, bốn người Lăng Hàn tuyển chọn phương hướng ngược lại.

Quả nhiên, có thật nhiều người đi ở trước Lăng Hàn, bởi vậy không có gặp phải, như thế phương hướng ngược vòng liền nhìn thấy toàn bộ, nhưng đám người Thiên Thanh Nguyệt, Dư Hoa Thanh vẫn không có nhìn thấy.

- Nơi này nhất định có đường nối khác đi tới Thần Long Sơn, vì lẽ đó những người kia đều đi tới chỗ khác, không có tới nơi này lãng phí thời gian.

Lăng Hàn chắc chắn nói.

Nhưng đường nối khác ở đâu đây?

Trong lòng Lăng Hàn hơi động, lấy những Long Tinh đặc thù kia ra, lần thứ hai quan sát tỉ mỉ.

- Những hoa văn này hợp lại, có thể là một bản đồ hay không?

Đột nhiên đại não của hắn xoay chuyển.

- Địa đồ? Cái gì địa đồ?

Nhu yêu nữ hỏi, cũng coi như là tiếp lời.

- Đều nói phải lên Thần Long Sơn, nhưng sông lớn ngăn cản căn bản không có cách nào đi tới, có lẽ sẽ có một con đường hầm dưới lòng đất có thể vượt qua sông thì sao?

Lăng Hàn nói.

- Vậy tự chúng ta đào!

Hổ Nữu hăng hái, dưới cái nhìn của nàng đây chính là một chuyện chơi vui.

Cô gái nhỏ nói làm liền làm, nhưng chỉ đào một chút, liền có nước sông tuôn ra, nếu không phải Lăng Hàn ra tay nhanh, một cái liền vứt tiểu nha đầu qua một bên, e là nàng đã bị nước sông hủ hóa mất.

- Nước sông thật xấu, suýt chút nữa thương tổn được Nữu!

Hổ Nữu giận tím mặt, quay về nước sông tức giận nói.

Lăng Hàn cười cợt, nắm tay của Hổ Nữu đi về phía trước:

- Đến, chúng ta đi giết nhiều một chút mãnh thú.

Bọn họ triển khai lữ trình săn giết, cái này rất nhanh để Hổ Nữu vô cùng phấn khởi, bởi vì tiểu nha đầu lại được ăn, đối với một kẻ tham ăn mà nói, lại có cầu gì?

Từng con mãnh thú ngã ở dưới chân của bọn họ, cống hiến ra lượng lớn Long Tinh, tuy lấy Long Tinh phổ thông là nhiều, nhưng đồ chơi này là vật đại bổ, lại có thể đề thăng lĩnh ngộ, ai cũng sẽ không ngại nhiều, còn có thể bán đi, đổi lấy Tinh Thạch.

Bọn họ đạt được Long Tinh đặc thù cũng càng ngày càng nhiều, nhưng cách địa đồ mà Lăng Hàn nói tới kém rất xa, chí ít hiện tại vẫn là một đoàn rối loạn, hoàn toàn không có cách nào chắp vá được.

- Lại là một tên to xác!

Hai tháng sau, bọn họ đi tới một gò núi nhỏ, phía trước có một con hùng sư lông vàng, nhưng mọc ra ba cái đuôi, nhìn kỹ, phía trên mỗi cái đuôi lại tất cả mọc ra một cái đầu, chỉ là nhỏ hơn nhiều, không phải hết sức rõ ràng.

Cái này là quái vật gì?

- Quản nó là quái vật gì, giết ăn!

Hổ Nữu gào gào gọi, dẫn đầu giết ra ngoài.

Lăng Hàn, Nữ Hoàng, Nhu yêu nữ cũng bận bịu theo vào, hiện tại bốn người bọn họ phối hợp càng ngày càng ăn ý, liên thủ lại cơ bản có thể làm thịt Hoàng giả cấp bậc Thiên Hồn, dù sao mãnh thú nơi này ở trên thông minh có nhược điểm rõ ràng, có thể dễ dàng nắm mũi dẫn đi, không có trí tuệ, không đáng sợ.

Bốn người triển khai vây giết, còn bỏ ra sắp tới bốn canh giờ mới quyết định tên to xác này.

Lăng Hàn đã rất lâu không dùng Bản Nguyên trùng kích, bởi vì hắn muốn cho ba nữ rèn luyện một chút, thực lực đương nhiên cần thực chiến mài giũa.

- Ồ, nơi này có một tên to xác!

Thanh âm kinh hỉ vang lên, chỉ thấy một nhóm bảy người xuất hiện, phát hiện nơi đây còn có bốn người Lăng Hàn, mỗi người đều lộ ra vẻ dữ tợn.

Ánh mắt của Lăng Hàn quét qua, không khỏi kinh ngạc, bởi vì trong bảy người lại còn có một người hắn quen biết.

Nguyễn Đông Tương.

Kỳ quái, sao đến nơi nào cũng sẽ thấy người này nhỉ?

- Các ngươi có thể lăn!

Trong bảy người, một tên nam tử trung niên áo vàng ngạo nhiên nói, ánh mắt đảo qua ba nữ Hổ Nữu, ánh mắt phát sáng, lộ ra vẻ kinh diễm, nhưng không hề nói lưu lại ba nữ gì.

Dù sao, có thể đánh giết một quái vật như thế, thực lực của bốn người này tất nhiên bất phàm, có thể không gây xung đột liền không nên gây xung đột.

Nguyễn Đông Tương hận hận nhìn Lăng Hàn, nhưng hắn cũng vô liêm sỉ, vỗ mông ngựa mới có thể tiến vào đội ngũ này, nào dám bởi vì cá nhân ân oán mà để những người này phát sinh xung đột với Lăng Hàn. Trong lòng hắn chỉ có âm thầm cầu khẩn Lăng Hàn không chịu thỏa hiệp, vậy hai bên không đánh cũng phải đánh.

- Không biết cút, ngươi làm thử để chúng ta thưởng thức xem.

Lăng Hàn cười nhạt nói.

Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng nếu người phạm ta, ta chắc chắn đánh người thành ngu ngốc.

Nam tử trung niên áo vàng sững sờ, sau đó lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ:

- Nguyên bản còn muốn lưu cho các ngươi con đường sống, nhưng ngươi miệng tiện, nhất định phải tự tìm đường chết!

- Người xấu xí hung ác cái gì, phóng ngựa lại đây, xem Nữu làm sao trừng trị ngươi!

Hổ Nữu vuốt vuốt tay áo một cái, lộ ra hai đoạn ngọc thủ trắng như tuyết, nhất thời để bảy người đều nhìn trợn tròn mắt.

Tuyệt không thể tả, đẹp không sao tả xiết.

- Lỗ ca, ba cô gái này không cần giết a?

Trong bảy người, một nam tử áo xanh tiến tới, nói với nam tử trung niên áo vàng.

- Có thể bắt thì bắt, không thể bắt... cũng chỉ có thể làm thịt!

Nam tử trung niên áo vàng vẻ mặt hung ác nghiêm túc.

Nếu tích trữ ý nghĩ bắt sống, vậy trong khi xuất thủ sẽ có sự kiêng dè, mà bốn người đối phương có thể chém giết một mãnh thú to lớn, thực lực tất nhiên không yếu, bởi vậy đừng nhìn bọn họ nhiều người, nhưng khi ra tay có kiêng kỵ, rất dễ dàng liền trở mình, vì lẽ đó như hắn từng nói, có thể bắt thì bắt, không thể bắt liền làm thịt.

- Chết cũng đừng lãng phí, ta cần.

Một Hắc y nhân nói, mặt hắn khô gầy như lão tẩu, nhưng nơi này rõ ràng chỉ có người không đủ ngàn vạn tuổi mới có thể đi vào, phỏng chừng hắn là tu luyện tà công gì, mới sẽ làm thân thể xuất hiện biến hóa như thế.

Nghe hắn nói như vậy, ngay cả đồng bạn của hắn cũng lộ ra vẻ căm ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.