Mười hai người đều dùng ánh mắt như nhìn ác ma nhìn Lăng Hàn, chỉ cảm thấy hai đùi run lên, người nhát gan còn không khống chế được tiểu tiện.
- Đến, nói một chút các ngươi có chuyện gì vội như vậy, ngay cả trên đường có hai đứa nhỏ cũng không để ý?
Lăng Hàn sầm mặt lại, hắn cực kỳ tức giận.
Hắn biết quản không hết chuyện bất bình trong thiên hạ, nhưng nếu để hắn nhìn thấy, vậy hắn sẽ đưa tay, quản một chút.
Mười hai người này hai mặt nhìn nhau, cũng không dám mở miệng.
Lăng Hàn tùy ý gảy ngón tay, một đạo kiếm khí bắn qua, một tên kỵ sĩ bị hắn chém thành hai đoạn, nửa người dưới còn cưỡi ở trên ngựa, nhưng nửa người trên lại chậm rãi ngã xuống đất.
Còn có nói hay không?
- Ta nói!
- Ta nói!
Có một tên kỵ sĩ lập tức rít gào thốt lên, nước mắt nước mũi chảy ra.
- Chúng ta là hạ nhân của Liễu gia Đại Vân Thành.
- Gần đây, chúng ta gặp phải Khổng gia vây công, đã là ngàn cân treo sợi tóc.
- Vì lẽ đó chúng ta nhận lệnh của gia chủ, chạy về Thanh Liễu Thành, dùng trận pháp đưa tin ở nơi đó bắt liên lạc với một thế lực lớn, nhờ bọn họ phái người lại đây giải trừ khốn cảnh.
Có một người trước tiên đánh vỡ trầm mặc, những người còn lại đương nhiên là tranh nhau chen lấn nói, chỉ lo không nói lời nào chút nữa sẽ bị Lăng Hàn giết chết.
- Há, Liễu gia, Khổng gia là thế lực cấp bậc gì, cái thế lực lớn kia là cái gì?
Lăng Hàn thuận miệng hỏi, hắn đã không còn hứng thú, dự định phế bỏ tu vi của những người này, miễn cho bọn họ lại đi hại người.
- Liễu gia chúng ta cùng Khổng gia đều là Trảm Trần gia tộc, bởi vì Khổng gia có thêm một vị Lão tổ đột phá đến Tứ Trảm, lập tức liền chiếm cứ thượng phong, mới đánh đến Liễu gia chúng ta liên tục bại lui.
- Cái thế lực lớn kia, khà khà, nói ra có thể hù chết người.
- Ngự Hư Giáo!
Lăng Hàn sững sờ, Ngự Hư?
- Giáo chủ của Ngự Hư Giáo, là Ngự Hư Tiên Vương?
- Chính là vị đại nhân kia!
Mười tên kỵ sĩ khác đều đầy mặt cuồng nhiệt, ở Tiên Vực, Tiên Vương liền đại biểu vô địch, chí cao vô thượng.
Lăng Hàn kinh ngạc, cũng thật đúng dịp, lại ở đây nghe được tin tức của Ngự Hư Tiên Vương.
Lão tổ Thành gia, Tiên Vương tầng tám, bị mấy Tiên Vương vây công, bị thương rời đi, mà Thành gia thì bị Ngự Hư Tiên Vương tàn sát, nếu không phải Tiên Vương Thành gia bày xuống trận pháp, đưa tổ địa đến Cổ Giới, vậy ngay cả một mảnh ngói cũng không lưu lại.
Đại Hắc Cẩu cũng đã nói, có một quái tài ở thời điểm Trảm Trần, sau Ngũ Trảm liền tự phế tu vi, sau đó trùng tu Trảm Trần, chém tới thời điểm chém không được nữa, lúc này mới bước vào Phân Hồn.
Cái quái tài này, chính là Ngự Hư Tiên Vương.
Quan trọng nhất chính là, Ngự Hư Tiên Vương có quan hệ với Phong Tình Thiên Tôn!
Thiên Tôn!
Một gia tộc Trảm Trần nho nhỏ, lại có quan hệ với Ngự Hư Tiên Vương?
Lăng Hàn nổi lên lòng hiếu kỳ nói:
- Đi, đi Liễu gia.
Đi Liễu gia?
Đi Liễu gia làm gì, lão gia ngài vẫn chưa hết giận, muốn đi Liễu gia đại khai sát giới sao?
Lăng Hàn trừng mắt lên:
- Bảo ngươi dẫn đường liền dẫn đường, từ đâu tới nói nhảm nhiều như vậy? Quên đi.
Hắn trực tiếp ra tay, nâng lên tên Thất ca cầm đầu kia, sau đó bắn ra vài đạo kình khí, phế bỏ toàn bộ tu vi của người còn lại.
Đây là trừng phạt bọn họ xem mạng người như cỏ rác.
Xèo, hắn triển khai quy tắc Không Gian, thân hình lóe lên tái hiện, đã là ngàn tỉ dặm.
Hắn đạt được Hư Linh Lưu Ly, đạo Thiên Địa Bản Nguyên này có thể để cho hắn ở trong khu vực quanh người có vô số hóa thân, thật giống như xếp vào vô số chiếc gương, hình ảnh vạn ngàn, mà hắn thì lại có thể xuất hiện ở trong bất kỳ một hóa thân nào.
Cái này ở trong chiến đấu là cực kỳ thực dụng, hóa thân ngàn vạn, ai có thể bắt lấy chân thân của hắn, cho hắn một đòn trí mạng? Ngược lại, hắn có thể thông qua một hóa thân tùy ý tiến hành công kích, hầu như không có góc chết công kích.
Mà hơi thay đổi, cái này còn có thể sử dụng ở trên thân pháp.
Chân thân, hóa thân, chân thân, hóa thân, không ngừng giao thoa, mỗi một lần giao thoa hầu như không tiêu hao một chút thời gian đi tới một đoạn dài, còn nhanh hơn Điện Thiểm.
- Nếu như lại gia nhập thêm quy tắc hệ Lôi, không phải ta có thể càng nhanh hơn sao?
Lăng Hàn một bên chạy đi, một bên nói.
Nơi đây cách Đại Vân Thành, người thường phải chạy đi ba năm mới có thể đến, nhưng đối với Lăng Hàn mà nói chỉ là sự tình hai ba bước, một ý nghĩ của hắn vẫn không có chuyển qua, phía trước đã xuất hiện một toà thành lớn nguy nga.
Hắn ngừng lại, buông lỏng tay ra.
- Oa!
Thất ca nhất thời phun máu tươi, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bốc lên, muốn xông ra cái bụng.
Hắn mới chỉ là Sáng Thế Cảnh, thân thể sao có thể chịu đựng được Không Gian di động như vậy.
Lăng Hàn không hề có tâm ý đáng thương, người xem mạng người như cỏ rác như thế, đáng đời.
Hắn đi về phía trước, một đạo lực lượng hóa thành dây thừng trói Thất ca, trực tiếp kéo đi.
- Đứng lại!
Thời điểm đi tới cửa thành, Lăng Hàn bị thủ vệ ngăn lại.
- Lệ phí vào thành.
- Thất, thất ca!
Có một tên thủ vệ nhìn thấy Thất ca bị Lăng Hàn kéo, nhất thời sợ hết hồn.
- Cái gì, Thất ca!
Lại một tên thủ vệ nhìn về phía Thất ca, ánh mắt mở to.
Liễu gia là Hào Môn của Đại Vân Thành, Khổng gia cũng vậy, hai nhà này cùng nhau khống chế Đại Vân Thành. Ở phương diện thu lệ phí vào thành cũng như thế, bọn họ mỗi bên phụ trách hai cửa thành, nơi này thuộc về cửa thành Liễu gia khống chế.
Nhưng gần đây Khổng Liễu hai nhà phát sinh đại chiến, Khổng gia rõ ràng chiếm được thượng phong, tựa hồ Liễu gia không chỉ bại, hơn nữa còn có khả năng hoàn toàn lui ra Đại Vân Thành.
Bởi vậy, tâm tư của những thủ vệ này cũng sống động, có phải là nên sớm một chút ngã về Khổng gia hay không?
Như vậy bắt Thất ca, đưa đi Khổng gia, không tính là một đại lễ, nhưng bề ngoài tỏ thái độ là đủ.
Tốt xấu Thất ca cũng là một tên Bách phu trưởng trong quân của Liễu gia.
Nhưng bọn họ lập tức phát hiện không đúng, bởi vì bọn họ nhìn thấy Thất ca thật giống như bị một dây thừng vô hình cột, Lăng Hàn động, hắn liền động, tựa như một con lợn chết.
Tê, chọc không được.
Bọn họ đều lắc đầu, đừng nói từ trong tay Lăng Hàn đoạt người, ngay cả lệ phí vào thành cũng không dám thu, cung kính đưa Lăng Hàn vào thành.
Làm thủ vệ nhiều năm, bọn họ cũng luyện ra nhãn lực tương đối, có mấy người là không thể trêu chọc.