Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2330: Vì sao mà đến



Đùa giỡn, hiện tại bọn hắn còn có trận pháp bảo vệ, chỉ khi nào rút đi trận pháp, vậy bọn họ phảng phất như một mỹ nữ tuyệt sắc lột hết quần áo ở trước mặt một sắc lang, quá nguy hiểm.

Ở trước khi không biết Lăng Hàn là bạn hay địch, vậy nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể bất cẩn.

Lăng Hàn thở dài:

- Đạo đãi khách của các ngươi quá kém, ta muốn trách cứ.

- Các hạ, nếu ngươi có thể thay Liễu gia ta hóa giải tình thế nguy cấp trước mắt này, điều kiện gì cũng có thể mở!

Liễu Hóa Sơn nói, có vẻ cực kỳ hào phóng.

Hắn không hào phóng cũng không được, bởi vì ở dưới thế tiến công mạnh mẽ của Khổng gia, bọn họ đã thủ không được bao lâu. Mà một khi thành phá, Liễu gia từ trên xuống dưới sẽ bị tàn sát toàn bộ, người cũng chết mất, của cải còn có ích lợi gì?

- Ha ha, nếu các hạ có thể công phá phòng thủ của Liễu gia, vậy tất cả của cải của Liễu gia có thể hoàn toàn quy về các hạ.

Phía Khổng gia, một lão giả cũng đứng ra, tuy còn cách cực xa, nhưng âm thanh thanh thanh sở sở truyền tới.

Đây là Khổng gia gia chủ Khổng Trường Kim.

- Gia chủ đại nhân!

Người của Khổng gia đều kinh ngạc thốt lên.

Cái gì, muốn giao hết thảy bảo vật của Liễu gia, vậy chẳng phải Khổng gia làm không công?

Khổng Trường Kim khoát tay áo một cái, bọn tiểu bối này thực là ánh mắt thiển cận, của cải chân chính của Liễu gia ở chỗ vùng mỏ cùng vườn thuốc, những cái này Lăng Hàn lại chuyển không đi, mà cho dù hiện tại Khổng gia chiếm ưu thế, nhưng muốn tiêu diệt Liễu gia, tất nhiên phải bỏ ra cái giá khổng lồ.

Mặc dù hắn nói hào phóng, kỳ thực là đang hưởng phúc của người ta.

- Các hạ!

Liễu Hóa Sơn lớn tiếng kêu lên.

- Các hạ!

Khổng Trường Kim cũng lớn tiếng kêu lên.

Hiện tại Lăng Hàn là một biến số, thực lực sâu không lường được, bởi vậy mọi người đều muốn tranh thủ hắn, nói không chắc bởi vì hắn dựa về phía nào, liền để cán cân thắng lợi khuynh đảo về bên ấy.

Lăng Hàn lắc đầu một cái nói:

- Không mời ta đi vào, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình tiến vào.

Hắn giơ tay, điểm về phía trước.

Vù, một bức tường ánh sáng đột nhiên xuất hiện, có phù hiệu đại đạo lấp lóe.

Lăng Hàn gảy ngón tay, vù, quang tường rung động nhè nhẹ, thật giống như mặt nước đang chấn động, trong trẻo phát quang.

- Hắn đang làm gì thế?

Có người tò mò nói.

- Sẽ không muốn mạnh mẽ phá trận chứ?

- Quả thực chính là nằm mộng ban ngày.

- Kia là Phục Đà La Trận, ngay cả cường giả Thiên Hồn cũng có thể chặn, nếu không như vậy, chúng ta đã sớm đánh tới. Chỉ có thể lấy trận phá trận, dùng máy bắn đá tiêu hao lực lượng của người Liễu gia, để đại trận mất đi năng lượng.

- Tuy hắn rất mạnh, nhưng nếu có thể đánh tan trận pháp, ta liền ăn tảng đá này.

Người của Khổng gia châu đầu ghé tai, mà người của Liễu gia cũng như thế, chỉ là bọn hắn càng thêm tự tin, cho rằng chỉ cần còn có người duy trì trận pháp, vậy đại trận này chính là không gì phá nổi.

- Các hạ, không cần lãng phí thời gian, ngươi căn bản không thể phá trận.

Liễu Hóa Sơn từ tốn nói.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, vận chuyển quy tắc Sát Lục, chỉ tay vẽ ra.

Đùng!

Lồng ánh sáng run rẩy, nhất thời giống như thủy tinh phá nát, hóa thành vô số mảnh ánh sáng, phản xạ ra tia sáng chói mắt.

Phốc, tất cả mọi người tập thể phun ra ngoài.

Trận pháp, thật phá, hơn nữa chỉ là chỉ tay mà thôi!

Đây là lực lượng nào, thật đáng sợ, quá kinh người.

Có điều, Lăng Hàn cũng không có nhân cơ hội tiến vào, bởi vậy, lồng ánh sáng rất nhanh khép lại, lần thứ hai bao phủ thôn trấn.

Dù sao Lăng Hàn cũng không có phá hoại trận pháp, chỉ mạnh mẽ đánh vỡ lồng phòng ngự, thật giống như Võ Giả đối chiến, một người đánh tan phòng ngự của đối phương, nhưng có thể tổn thương đối thủ hay không, còn phải xem hắn kế tiếp có tục ra tay hay không.

Lăng Hàn vận chuyển quy tắc Lôi, lòng bàn tay nhất thời có thêm một phù hiệu màu tím, có ánh chớp dật động.

Hắn đưa tay về phía lồng ánh sáng nhẹ nhàng nhấn một cái, chi, ánh chớp nhất thời từ lòng bàn tay của hắn phát ra, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ lồng ánh sáng. Đùng, lồng ánh sáng lập tức tan rã, nương theo ánh chớp từng mảnh từng mảnh hạ xuống.

Lần thứ hai phá trận.

Phốc, mọi người cũng lần thứ hai trừng ra con ngươi, lại phá trận một lần, hơn nữa còn là lấy một loại biện pháp khác.

Lăng Hàn vẫn không có nhấc chân, bởi vậy, lồng ánh sáng lại khôi phục lần nữa.

Hắn tràn đầy phấn khởi, lại thử quy tắc Không Gian, thân hình hơi động, trực tiếp xuất hiện ở bên trong lồng ánh sáng.

Mọi người:

- Ây...

Sau đó, hắn lại dùng Cửu Thiên Hỏa, Huyền Âm Mẫu Thủy, Cương Nguyên Lục Kim, nói tóm lại, tám đạo Thiên Địa Bản Nguyên bị hắn dùng một lần, mỗi lần đều có thể dễ dàng đánh tan trận pháp phòng ngự.

Mọi người đã sớm giật mình đến trình độ mất cảm giác, từng cái từng cái chỉ biết co giật khóe miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra được.

- Không chơi vui a.

Lăng Hàn lắc đầu một cái, cuối cùng nhanh chân bước vào trấn nhỏ.

- Lui, lui!

Khổng Trường Kim run giọng kêu lên.

Nam nhân này cường đại đến đáng sợ, mình lại còn cùng hắn cò kè mặc cả, thực sự là gan to bằng trời a.

Người Khổng gia đã từ lâu sợ run tim mất mật, được Lão tổ hạ lệnh, nhất thời cùng nhau xoay người, chạy trối chết, chỉ lo Lăng Hàn đột nhiên đổi chủ ý, muốn đi Khổng gia làm khách gì đó.

- Đại, đại nhân!

Người của Liễu gia ngay cả chạy cũng không được, không thể làm gì khác hơn là quỳ gối hành lễ.

Liễu Hóa Sơn dù sao cũng là Gia chủ, hắn đánh bạo nói:

- Xin hỏi đại nhân tới có chuyện gì chỉ giáo?

Lăng Hàn ném Thất ca đi, nói:

- Há, ta là tới đòi cái công đạo.

Đòi cái công đạo?

- Đại nhân, xin hỏi hàn gia nơi nào đắc tội ngài?

Liễu Hóa Sơn cẩn thận từng li từng tí nói.

Lăng Hàn đạp Thất ca một cái nói:

- Không phải ta, là hai người bạn nhỏ.

Hắn nói sự tình đoàn người Thất ca suýt chút nữa đụng vào hai đứa nhỏ một lần.

Nghe Lăng Hàn nói xong, người Liễu gia đều là sắc mặt quái lạ.

Kháo, bởi vì một việc nhỏ như hạt vừng đậu xanh như thế, ngươi lại còn tự mình giết tới Liễu gia?

Không phải là hai phàm nhân nho nhỏ sao, ai sẽ để ý sự sống chết của bọn họ?

Lăng Hàn quét mọi người một chút, lạnh nhạt nói:

- Ta quan tâm!

Tuy trong lòng người Liễu gia vẫn không phản đối, nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra.

- Xin hỏi đại nhân, muốn chúng ta làm sao bồi thường?

Liễu Hóa Sơn hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.