Lâm Tuyên suýt chút nữa kinh kêu thành tiếng, Tiên Vương tầng bảy bày xuống thủ đoạn lại không hữu dụng? Cái sương máu này đến cùng là cái quỷ gì, lẽ nào là tầng chín?
Phải biết, Linh Nhạc Tiên Vương không phải là cường giả tầng bảy phổ thông, mà ở trong tầng tám cũng có thể xếp hạng trung du.
Điều này nói rõ cái gì?
Bảo vật trong tay Lăng Hàn là cấp bậc tầng chín!
Trái tim của hắn nhất thời phốc oành oành đập mạnh, bảo vật như vậy đừng nói là hắn, ngay cả sư phụ hắn biết rồi cũng đỏ mắt!
Vì lẽ đó, hắn tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức, bằng không bảo vật liền không có phần của hắn.
Nguyên bản biện pháp tốt nhất là liên hệ Linh Nhạc Tiên Vương, nhưng hiện tại Lâm Tuyên thay đổi chủ ý, ở bên ngoài sương máu chờ, ngược lại khu vực đầm lầy này cũng không phải rất lớn, chỉ cần hắn tọa trấn nơi này, chờ Lăng Hàn đi ra, hắn sẽ lạnh lùng hạ sát thủ.
Mặc kệ bao lâu, hắn cũng chờ
...
Lăng Hàn thâm nhập khu vực đầm lầy, dưới sương máu tràn ngập, ảnh hưởng đến tầm mắt của hắn rất lớn, cho dù là hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy đồ vật trong vòng mười trượng, vượt qua khoảng cách này chính là một mảnh sương mù mông lung.
Nơi này không hề có thứ gì, muốn nói địa phương kỳ quái, chính là nước trong đầm lầy hoàn toàn đỏ ngầu, thật giống như chính là máu bốc hơi, mới hình thành mảng huyết vụ lớn này.
Lăng Hàn không biết sương máu này đến cùng đáng sợ dường nào, ở dưới da Tiên Vương bảo vệ, hắn như vạn pháp không dính.
Nếu như vật này vẫn có thể phát uy như vậy, Lăng Hàn tin tưởng ngay cả Tiên Vương tầng bảy cũng không thể làm gì được hắn, bởi vì Tiểu Cốt liền miễn cưỡng có thể ngang hàng Tiên Vương tầng tám, vậy cho dù tấm da này hơi kém, cũng có thể ngang hàng tầng bảy chứ?
Đáng tiếc, hắn căn bản không thôi phát được.
Ồ!
Lăng Hàn nghỉ chân, phía trước xuất hiện một bóng đen, như là một cây cột, cắm nghiêng vào trên mặt đất.
Món đồ gì?
Hắn lại cất bước mà đi, bóng đen kia càng ngày càng rõ ràng, mà biểu cảm trên mặt Lăng Hàn cũng càng ngày càng kinh ngạc, cái này là một cái chân côn trùng, nhưng không trọn vẹn, chỉ một đoạn mà thôi.
Trên đùi mọc đầy xước mang màu đen, toả ra hàn quang yếu ớt, mà nơi đứt gảy thì lại đang chảy máu tươi, thật giống như chính là đầu nguồn của đầm lầy máu này.
Xảy ra chuyện gì?
Tại sao bản đồ chỉ dẫn hắn đến đây? Không phải nói có một cây Tiên dược dược linh mấy trăm tỉ năm sao? Liền đồ chơi này? Ai muốn nói nó là Tiên dược, ngay cả Tiên Vương Lăng Hàn cũng sẽ mắng hắn ngốc bức.
Vù, hắn đi đến gần, chân đứt phát ra một đạo gợn sóng, hóa thành ngàn tỉ con Huyết Trùng, đánh về phía Lăng Hàn.
Da Tiên Vương lập tức phát sáng, cản lại những Huyết Trùng này.
Lăng Hàn không khỏi nhếch miệng, chẳng lẽ nói, trước phát hiện ra sâu cùng đồ chơi này là cùng một thể sao?
Không phải là không có khả năng.
Lăng Hàn quan sát tỉ mỉ, xước mang rô trên chân đứt kỳ thực chính là cây gai lúc trước.
Chân sâu đứt ở đây, hơn nữa dấu vết vết thương này hết sức rõ ràng, là bị mạnh mẽ bẻ ra. Như vậy chí ít ở mười kỷ nguyên trước, nơi này bạo phát qua đại chiến, có một tên cường giả gãy chân.
Như vậy một phương đối chiến có phải là Tiểu Cốt kiếp trước không?
- Đây là... khí tức Thiên Tôn!
Tiểu Tháp đột nhiên nói.
- Cái gì!
Lăng Hàn cực kỳ khiếp sợ, Thiên Tôn, chân con sâu này là Thiên Tôn? Chờ chút, trước hắn liền cảm giác những sâu kia tỏa ra khí tức tà ác, thiên đạo không dung, lẽ nào…
- Không sai, không phải Thiên Tôn dưới vùng trời này.
Tiểu Tháp nghiêm nghị nói.
- Trong trí nhớ của ta không có bất luận tư liệu gì liên quan tới tên Thiên Tôn dị vực này, vô cùng có khả năng là ở trước khi ta sinh ra cũng đã xâm lấn.
Lần này Lăng Hàn càng kinh sợ, lại ở đây nhìn thấy một cái chân Thiên Tôn, chỉ là không đẹp một chút nào, tất cả đều là xước mang rô.
Dị vực tất cả đều là người cực kỳ xấu xí như vậy sao?
- Ồ, chiếu nói như vậy, lẽ nào khi còn sống Tiểu Cốt cũng là một vị Thiên Tôn!
Không đúng, hắn không phải được xưng là Cốt Ma Tiên Vương sao...
Lăng Hàn đột nhiên câm miệng, Cốt Ma Tiên Vương chính là kiếp trước của Tiểu Cốt, nhưng có người nói nó là từ một khối xương đắc đạo.
Cây xương gì trâu bò như thế, không chỉ sinh ra thần trí, thậm chí có thể thăng cấp thành Tiên Vương tầng chín?
Nếu như là Thiên Tôn di cốt, vậy thì không kỳ quái.
Thiên Tôn chính là trâu bò như thế.
- Nói cách khác, lúc trước Tiên Vực Thiên Tôn kỳ thực không chỉ bốn, mà là... Năm!
Tiên Vực tồn tại bao nhiêu năm? Không người nào biết.
Có thể ba vị Thiên Tôn kia biết, nhưng ai dám hỏi bọn họ?
Như vậy trong tháng năm dài đằng đẵng, xuất hiện nhiều đến năm vị thậm chí sáu vị Thiên Tôn lại có gì đáng kinh ngạc?
- Không đúng!
Lăng Hàn lập tức nói.
- Ta nhớ tới ngươi đã nói, tám kỷ nguyên trước mới bạo phát chiến đấu dị vực xâm lấn đáng sợ nhất, nhưng đây rõ ràng là bí cảnh ở thời kỳ thượng cổ liền tồn tại, cái này ở thời gian không giống.
- Trừ khi...
Tiểu Tháp lập tức tiếp lời:
- Dị vực đã sớm xâm lấn qua Tiên Vực.
Lăng Hàn gật đầu:
- Tại sao Thiên Tôn cũng chết đi, nhưng tin tức trận chiến này xưa nay chưa từng nghe nói?
- Lịch sử sẽ xuất hiện đứt gãy, cái này rất bình thường, nếu như lúc trước trận chiến đó quá mức khốc liệt, để toàn bộ tu luyện giả chết hết, vậy tự nhiên là cái gì cũng không thể lưu lại. Một số năm sau, võ đạo lần nữa toả ra sức sống, thai nghén ra một thời đại mới.
Tiểu Tháp nói.
Nói cách khác, mười mấy cái kỷ nguyên trước đã từng có cường giả dị vực xâm lấn, bị Tiên Vực lúc đó thành công cản lại, đương nhiên cũng trả giá to lớn, nhưng khi đó đường nối hai giới cũng bị lấp kín, vì lẽ đó, lại qua vài kỷ nguyên, điểm liên tiếp bị mở ra lần thứ hai, có một làn sóng xâm lấn mới.
Lúc đó dị vực chính là kẻ xâm lấn, nếu như Tiên Vực phải trả giá toàn bộ tinh hoa võ đạo để đánh đổi mới tiêu diệt kẻ xâm lấn, vậy nói rõ thực lực của hai bên cực kỳ cách xa.
Phải biết, khai chiến ở Tiên Vực, cường giả ngoại vực sẽ phải bị vùng thế giới này bài xích, căn bản không thể điều động quy tắc thiên địa nơi này, cái này vẫn có thể liều đến tu luyện giả Tiên Vực chết sạch, so sánh thực lực tự nhiên quá rõ ràng.
- Có thể, lần trước cường giả dị vực xâm lấn thất bại, chính là bởi vì đánh giá thấp thực lực của Tiên Vực, cho rằng mới qua mấy kỷ nguyên, võ đạo của Tiên Vực còn lâu mới khôi phục, nên sơ xuất.