Lần này, Trình Chi Long nhất thời sợ, ngây người như phỗng, dáng dấp trở nên vạn phần kích động, còn kém khua tay múa chân:
- Thập tộc lão, ta còn ở phía dưới! Ta còn ở phía dưới!
Tiên pháp oanh kích, hắn khẳng định cũng bị đánh giết thành cặn bã.
Nhưng Trình Vô Nhai ngoảnh mặt làm ngơ, hiện tại không phải là vấn đề sinh tử của một tộc nhân, mà là mặt mũi của Trình gia.
Ngay cả tảng đá cũng không làm gì được, mất mặt ném đến chân trời a.
- Bạo cho ta!
Hắn ầm ầm ra quyền, trên nắm tay phóng tiên văn, uy lực ngập trời.
Sáu tên tộc lão khác đều âm thầm hoảng sợ, đều là Trảm Trần, nhưng Vô Nhai mạnh hơn bọn họ, hơn nữa mạnh đến nỗi không phải nhỏ tí tẹo, ở dưới đòn đánh này hiển lộ hết hoàn toàn.
Ầm!
Quyền lực dâng lên, nhưng trên tảng đá có một đạo tiên quang hơi phát sáng, như “vạn pháp bất xâm”, đừng nói đá không hư, ngay cả Trình Chi Long ở phía dưới cũng bình yên vô sự.
Chuyện này... lần này bảy tộc lão của Trình gia đều ngơ ngác.
- Liên thủ thử một lần?
Tám tộc lão nói, âm thanh có chút run rẩy.
Đây cũng quá dọa người, lão thập ra tay cũng không có hiệu quả chút nào.
Nếu như nói tảng đá kia là bảo vật, vậy bọn họ cũng nhận, sẽ không sợ hãi như thế, then chốt đây chỉ là một tảng đá bình thường, cho nên mới dọa người a.
- Được!
Bọn họ chưa từ bỏ ý định, đá bình thường cũng có thể có chi uy như thế, khẳng định là thủ đoạn Lăng Hàn làm ra, nếu như bảy người bọn họ liên thủ cũng không thể làm gì, vậy nói rõ bọn họ gộp lại cũng không phải đối thủ của Lăng Hàn, vậy vẫn là mau mau chạy trốn đi.
Bọn họ liên thủ, ở tam tộc lão ra lệnh một tiếng, bảy người đồng thời ra tay, oanh, ánh sáng khủng bố đánh vào trên tảng đá, khuấy động lên tia sáng chói mắt.
Vù, đá cũng hơi phát sáng, nhìn như bé nhỏ không đáng kể, nhưng cản lại công kích của bảy tên Trảm Trần Lão tổ.
Sắc mặt bảy tên tộc lão đều trắng bệch, Lăng Hàn căn bản không có ra tay, chỉ là một tảng đá liền để bọn họ biết cái gì gọi là không thể địch.
- Chạy!
Bảy người cũng trong lúc đó xoay người, muốn bỏ chạy.
Để bọn họ vui mừng chính là, Lăng Hàn không có ra tay, vẫn dựa vào cổng, hai tay chắp sau lưng, một bộ dáng dấp ta căn bản không nhìn các ngươi.
Liền để ngươi cuồng, chờ chúng ta trở về Trình gia, mời lão tổ tông trở lại trấn áp ngươi.
Xèo xèo xèo, trong nháy mắt bọn họ liền vọt tới lối vào thung lũng, nhưng ánh mắt hoa lên, bọn họ lại trở về trong cốc, ở vị trí xuất phát lúc trước.
Cái này, chuyện gì thế này?
Trong lòng bảy người kinh hãi, nhưng dưới chân lại chạy trốn càng nhanh hơn
Lại đi tới lối vào thung lũng, nhưng khi bọn họ lại bước một bước thì, xèo, thấy hoa mắt, lại trở về vị trí xuất phát trong cốc.
Thấy quỷ a!
Bọn họ đều muốn khóc, liên tục hai lần như vậy, làm sao cũng không thể là thiên địa không gian xuất hiện biến hóa, mà là có người thi pháp, mà người như vậy... Chỉ khả năng là Lăng Hàn.
Một người, hai tay chắp sau lưng, dựa cổng, liền có thể đùa bỡn bảy đại Trảm Trần Lão tổ ở trong lòng bàn tay?
Ngươi đến cùng là quái vật gì a!
- Chạy nữa!
Bảy người lần thứ hai xông lên, trong lòng sợ hãi tựa hồ chỉ có dùng phương thức như thế mới có thể giảm bớt một chút.
Trình Chi Long may mắn thấy cảnh này, bảy vị lão tổ tông không ngừng xung kích lối vào thung lũng, vừa tới, xoạt, lại trong nháy mắt xuất hiện ở tại chỗ, thật giống như bọn họ căn bản không phải người, mà chỉ là một con cờ mà thôi, bị tùy ý điều khiển.
Hắn nhếch miệng, lúc này trong lòng kinh ngạc đã vượt qua thân thể đau đớn, đương nhiên đây chỉ là một hồi mà thôi, rất nhanh hắn lại hừ hừ y y, chỉ là cổ họng đã sớm gọi câm, hiện tại thanh âm này thấp đến đáng thương.
Liên tục thất bại mười mấy lần, bảy tên tộc lão không chạy nữa, biết đây chỉ là uổng phí khí lực, sẽ chỉ làm người chế giễu mà thôi.
- Ngươi muốn cái gì?
Tam tộc lão nhìn về phía Lăng Hàn, mạnh mẽ trấn định, nhưng hai chân run rẩy đã bán đi hắn. Hết cách rồi, Lăng Hàn mạnh mẽ đã để hắn không cách nào phỏng đoán, có thể còn mạnh hơn lão tổ tông.
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
- Các ngươi không phải ngốc chứ, chạy tới khí thế hùng hổ, làm sao ngược lại hỏi ta muốn cái gì? Ta muốn rất đơn giản, Trình gia ăn Lăng gia ta bao nhiêu đồ vật, phải đầu đuôi phun ra toàn bộ, còn có, để Trình Dịch Phong quỳ tới gặp, mấy câu nói này đều nghe không hiểu sao?
Hắn lắc đầu một cái, lại nói:
- Quên đi, ta không yên lòng trí thông minh của các ngươi, đều chờ ở đây đi. Hắn ngoắc ngoắc tay, liền có bảy tảng đá bay tới, lớn thì như cối xay, nhỏ thì lại chỉ như nắm đấm.
Lăng Hàn tiện tay ném đi, bảy tảng đá liền rơi về phía bảy tộc lão Trình gia, oành oành oành, bảy người đồng thời bị trấn áp nằm trên mặt đất, trên người đều đè lên một tảng đá, mà bất kể là to bằng cái thớt, hay to bằng nắm tay, đều ép tới mỗi người không thể động đậy.
Đá chỉ là một môi giới, trọng yếu chính là Lăng Hàn gia trì quy tắc ở phía trên.
- A!
Bảy Trảm Trần Lão tổ đều kêu thảm thiết, đây là quy tắc mài ép, mặc ý chí của bọn họ như sắt cũng không thể chịu đựng.
Lăng Hàn lắc đầu một cái, trở lại trong phòng, chiến đấu ở cấp bậc này hắn đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, dây dưa dài dòng như vậy chỉ là vì người nhà.
Một bên khác, Trình gia.
Khoảng cách Trình gia thất tộc lão xuất phát đến nay, đã qua ròng rã hai ngày.
Đối với Trảm Trần mà nói, nhiều nhất một nén hương thời gian liền có thể đánh thắng qua lại, làm sao có khả năng đến hiện tại còn không có nửa điểm tin tức? Hơn nữa, người hắn phái đi tìm hiểu tin tức cũng không có trở về, không phải một người, mà là đi mấy nhóm liền biến mất mấy nhóm, thật giống như chốn đào nguyên là một cái động không đáy.
Chờ thời gian càng dài, trong lòng lão tổ Trình gia liền càng bất an.
- Bẩm báo Gia chủ đại nhân, gia chủ Tỉnh gia cầu gặp.
Một tên hạ nhân đột nhiên đến báo.
- Tỉnh Khả Binh?
Gia chủ Trình gia hơi sững sờ, sau đó đột nhiên cười to.
- Đến rất đúng lúc, Tỉnh Khả Binh muốn cùng Trình gia ta thông gia, ta không ngại kéo hắn xuống nước, đi thăm dò Lăng gia.
- Mời hắn tiến vào… không, ta tự mình đi!
Gia chủ Trình gia đứng dậy, đích thân đi ra nghênh đón.
Một lúc sau, liền thấy hắn mời hai người vào trong đại sảnh.