Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2389: Sẽ không là cha của ngươi chứ



Sao có thể có chuyện đó!

Trong lòng Tùy Nguyên Lương lập tức cấp tốc chạy qua vạn con thảo nê, chỉ cảm thấy mình thật giống như đang nằm mơ, hết thảy đều không chân thực như vậy.

Làm sao là một Thiên Hồn? Làm sao có thể chứ?

Phân Hồn cùng Tiên Phủ chênh lệch, lại như trời cùng đất, mặc ngươi lại thiên kiêu tuyệt diễm cũng không thể đánh vỡ rãnh trời này.

Nhưng sự thực là, Lăng Hàn hóa giải một đòn của hắn, có thể đạt tới sức chiến đấu của Tứ Bí!

- Lão già, muốn chết!

Lăng Hàn sôi trào sát ý, dưới chân bắn ra, quy tắc hệ Lôi cùng quy tắc Thời Gian cùng một chỗ phát động, hắn vô cùng nhanh xuất hiện ở trước người Tùy Nguyên Lương, vung quyền liền đánh.

Tùy Nguyên Lương giật mình, khiếp sợ như thế nào đi nữa, cũng không thể mặc cho Lăng Hàn oanh kích, vội vã hất tay phải nghênh tiếp về phía Lăng Hàn.

Bản năng Võ Giả để hắn cho dù là ở dưới tình huống hồn vía lên mây đánh ra, vẫn nắm giữ uy lực cực mạnh.

Oành!

Sau một đòn, hắn chỉ hơi lui về phía sau, mà Lăng Hàn thì bị chấn bay ra ngoài.

Quả nhiên, đối phương chỉ có sức chiến đấu của Tứ Bí, căn bản không phải đối thủ của hắn.

Trong lòng Tùy Nguyên Lương hơi định, chí ít hắn ở chiến lực hoàn toàn chiếm ưu.

Nhưng mà, hắn vẫn khó nén bất an trong lòng, bởi vì Lăng Hàn quá yêu nghiệt, chỉ là Thiên Hồn lại nắm giữ sức chiến đấu của Tứ Bí, thậm chí đạt đến Tứ Bí đỉnh cao, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Trên đời này tại sao có thể có yêu quái như vậy?

Hư Linh Không Gian phát động, trong nháy mắt Lăng Hàn liền giết trở về, lật bàn tay một cái, Kiếm Khí quét ra, đây là Diệt Thiên Cửu Kiếm, Tiên Vương bí thuật!

Tùy Nguyên Lương vội vã chống đỡ, hắn nắm giữ ưu thế về cảnh giới, rất dễ dàng liền hóa giải công kích của Lăng Hàn. Nhưng hắn không có một chút thả lỏng nào, bởi vì Lăng Hàn không chỉ sức chiến đấu nghịch thiên, thể phách cũng cực kỳ nghịch thiên, tuy bị hắn đánh bay nhiều lần, nhưng một chút tổn thương cũng không có, vẫn sinh long hoạt hổ như cũ.

Cái này cực kỳ quỷ dị, rõ ràng sức chiến đấu của hắn càng mạnh hơn, nhưng hắn lại là người không ngừng phòng ngự.

Không đề phòng không được a, tốc độ của Lăng Hàn quá nhanh, ra tay cũng quá nhanh, hắn ra tay một phát, Lăng Hàn có thể ra tay năm phát, thậm chí nhiều hơn, để sức chiến đấu của hắn rõ ràng càng mạnh hơn cũng chỉ có thể phòng thủ, không cách nào phản kích.

Hắn thủ kín đến không một lỗ hổng, không lo có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau khi khiếp sợ trong lòng nhạt đi, là cực kỳ đến phẫn nộ.

Hắn, cường giả Ngũ Bí, lại bị một Thiên Hồn tiểu bối đè đánh!

Ầm!

Hắn phát động đại chiêu, trong cơ thể dâng trào ra tám ngọn lửa màu xanh, hóa thành một hình bát quái.

- Ly Hỏa Chấn Sơn!

Hắn hét lớn một tiếng, từng Tiên phù xuất hiện, có diệu dụng vô thượng.

Lăng Hàn không sợ, trực tiếp xuyên qua ngọn lửa, đấm ra một quyền.

Hắn nắm giữ Hỏa Chi Bản Nguyên, chỉ cần sức chiến đấu không phải vượt qua hắn quá nhiều, vậy công kích hệ hỏa đánh vào trên người hắn liền như thổi tro bụi, hoàn toàn không có hiệu quả.

Lúc này hắn vô cùng phẫn nộ, chỉ có một ý nghĩ, chính là đánh bạo thằng khốn trước mặt này, lại muốn giết con trai của mình.

Oanh, chín đạo Thiên Địa Bản Nguyên trong cơ thể hắn cùng nhau sôi trào, tựa hồ cảm ứng được sự phẫn nộ của Lăng Hàn, thả ra cơn giận của thiên địa.

Tùy Nguyên Lương không khỏi ngơ ngác, đối phương rõ ràng chỉ là Thiên Hồn cảnh, nhưng tản mát ra khí tức lại phảng phất như Thiên Tử, con trai của thiên địa, không cho phép kẻ khác khinh nhờn, chỉ có thể quỳ sát. Nếu không, hắn chính là đối nghịch thiên địa, sẽ có tai họa lớn.

Thứ này rốt cuộc là ai a!

Nếu như đối phương là Tiên Vương ngược lại cũng quên đi, Tiên Vương khống chế thiên đạo, nói con trai của thiên địa cũng không quá đáng, nhưng Thiên Hồn cảnh? Đùa gì thế!

Chiến ý của Lăng Hàn thăng hoa vô tận, lúc này hắn đã quên Thiên Địa Bản Nguyên gì, lực lượng quy tắc gì, chỉ ra quyền, muốn trút phẫn nộ của mình ra.

Khiếp sợ thành ngu ngốc cũng không chỉ Tùy Nguyên Lương.

Đường Đào, Lăng Kiến Tuyết, Văn Nhân Duyệt đều như vậy, chỉ là thực lực của Văn Nhân Duyệt yếu nhất, cấp độ thấp nhất, hắn chỉ biết Lăng Hàn rất lợi hại, nhưng không biết sau lưng cái lợi hại này đại biểu ý nghĩa gì.

Đường Đào cùng Lăng Kiến Tuyết thì kinh ngạc đến ngây người, bọn họ cái nào không biết Phân Hồn cùng Tiên Phủ chênh lệch, mà Tùy Nguyên Lương càng là cường giả Ngũ Bí, ngay cả Tứ Bí cũng có thể ung dung nghiền ép, lại không làm gì được một Phân Hồn nho nhỏ.

Nhìn như sức chiến đấu chiếm ưu, nhưng trên thực tế lại bị động chịu đòn, khiến người ta tận mắt nhìn thấy cũng không thể nào tin nổi.

Mà giật mình nhất là Lăng Kiến Tuyết, hắn từ nhỏ đã được mang tới Tiên Vực, ở cùng mẫu thân Hách Liên Tầm Tuyết cũng không có mấy năm, liền bị đưa đi Thiên Thánh cung, bởi vậy, hắn vẫn có ấn tượng với Hách Liên Tầm Tuyết, nhưng đối với Lăng Hàn liền thật là số không.

Bởi vậy hắn đương nhiên sẽ không nghĩ tới nam tử đột nhiên nhảy ra cứu tính mạng của hắn, cũng phẫn nộ đến phát điên kia lại là cha đẻ của mình.

Hắn quái lạ, tại sao gia hỏa yêu nghiệt đến nghịch thiên này lại giúp mình, hơn nữa còn một bộ như con trai bị đánh, ngươi cần như vậy sao?

- Hắn sẽ không phải là cha đẻ của ngươi chứ?

Văn Nhân Duyệt lẩm bẩm nói, bởi vì Lăng Hàn quá thần dũng, để hắn cũng dần dần thả lỏng, cho rằng có khả năng hóa giải tình thế nguy cấp này, cũng có tâm tình nói chuyện cười.

- Làm sao có khả năng!

Lăng Kiến Tuyết không chậm trễ chút nào lắc đầu.

Đùa giỡn, cha hắn còn ở tiểu thế giới, cho dù qua hơn một vạn năm, phỏng chừng cũng chỉ mới vừa thành công khai thiên, tiến vào Cổ Giới, hiện tại có đạt đến Sơn Hà Cảnh hay không cũng là một vấn đề.

Ngược lại không phải hắn xem thường cha mình, mà bởi vì vị trí hoàn cảnh của Lăng Hàn quyết định, mặc ngươi lại thiên kiêu tuyệt thế cũng vô dụng.

Tu luyện đương nhiên không thể rời bỏ tài nguyên.

- Khoan hãy nói, ngươi với hắn vẫn đúng là khá giống.

Văn Nhân Duyệt vốn là đùa giỡn, nhưng nhìn chằm chằm Lăng Hàn một lúc, liền trở nên hiếu kỳ.

Lăng Kiến Tuyết lắc đầu, tự nhiên không tin chút nào.

- Kiến Tuyết!

Đúng lúc này, chỉ nghe một thanh âm ở phía sau vang lên.

Trong lòng Lăng Kiến Tuyết run lên, không quay đầu lại liền bật thốt lên:

- Mẹ!

Văn Nhân Duyệt vỗ tay một cái:

- Còn nói không phải cha ngươi, mẹ người cũng đến rồi, cha ngươi còn xa sao?

Các nữ Hổ Nữu xuất hiện, Hách Liên Tầm Tuyết trực tiếp vọt ra, chạy về phía con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.