Hắn rống to, vung tay phải lên, trong tay đã có thêm một trang giấy tàn tạ, hơn nữa còn đốt cháy khét, chỉ còn dư lại non nửa.
Nhưng tờ giấy này vừa ra, liền tỏa ra uy thế trấn áp chư thiên, thật giống như là Tiên Vương ghi chép thánh chỉ, có thể hiệu lệnh thiên hạ.
- Trấn cho ta!
Tùy Nguyên Lương lộ ra vẻ không muốn, cái pháp chỉ này là hắn ngẫu nhiên đạt được, hơn nữa còn tàn tạ, một khi sử dụng, phỏng chừng sẽ không có lần sau. Nhưng không giết Lăng Hàn, liền không thể giấu được tin tức hắn mưu hại đệ tử Thiên Thánh cung, đến thời điểm ấy Long Vũ Điện vong, hắn cũng phải vong, bảo vật lại trâu bò thì có tác dụng gì?
Lại nói, hắn đối với Nguyệt Lãnh Khinh Dương Kiếm là tình thế bắt buộc.
Lăng Hàn ở dưới tức giận thôi động, hắn quên tất cả, chỉ có một ý nghĩ chiến đấu, mà ở trong trạng thái này, hắn dần dần tu ra một môn quyền pháp.
Cái này không thể xem như là một “môn” bí thuật, bởi vì chỉ là một loại khí thế, một loại ý chí, mặc kệ cái gì che ở trước mặt ta, toàn bộ một quyền đổ nát.
Có điều, hắn cảm thấy khiếm khuyết cái gì đó, để môn quyền thuật này không cách nào phát huy ra uy lực thật sự.
Cho đến khi tờ giấy này xuất hiện, Lăng Hàn đột nhiên bay lên hàn ý mãnh liệt, để hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn thiếu chính là một loại cảm giác ngột ngạt trong sống và chết.
Thể phách của hắn quá mạnh mẽ, cái này dĩ nhiên được, nhưng bởi vì không cần lo lắng vấn đề sinh tử, để hắn không thể nào tỉ mỉ lĩnh hội căng thẳng, áp bức của chiến đấu. Khi cảm giác này bay lên, hắn liền ngộ.
Oanh, hắn vung một quyền, lửa giận ngập trời.
Oành!
Tùy Nguyên Lương còn xúc động tàn giấy, tầng thứ này quá cao, hắn nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, bằng không ngay cả chính hắn cũng sẽ bị trấn áp. Nhưng Lăng Hàn một quyền kéo tới, mang theo ý niệm vô địch, để hắn ngơ ngác biến sắc.
Cú đấm này thật đáng sợ, để hắn sinh ra cảm giác không thể chặn, muốn tránh cũng không được.
Một quyền oanh đến, bụng dưới của hắn bị đánh trúng, đau đến hắn nhất thời uốn khúc, chỉ cảm thấy nội tạng muốn phun ra, vừa mới xúc động bí pháp lập tức ngừng lại.
Hắn kinh hãi, uy lực của một quyền này kỳ thực cũng không phải quá lớn, nhưng phía trên rót vào ý chí quá mạnh mẽ, lại áp bách thần hồn của hắn, không cách nào có tâm ý chống lại.
Nếu không phải ý muốn sống cực kỳ mãnh liệt, để hắn mạnh mẽ bày xuống một đạo phòng ngự, e là cú đấm kia liền đánh chết hắn.
Một Phân Hồn nho nhỏ, vì sao lại có ý chí mạnh mẽ như vậy, thật giống như đại diện cho trời xanh.
Hắn đương nhiên sẽ không biết, trong cơ thể Lăng Hàn có chín đạo Thiên Địa Bản Nguyên, bị một quyền này của hắn điều động. Thiên Địa Bản Nguyên a, đây chính là cấp bậc Tiên Vương, tự nhiên có thể nghiền ép Tiên Phủ.
Lăng Hàn đột nhiên cất tiếng cười to, cú đấm này vung ra để hắn cảm thấy thoải mái tràn trề.
Đây là quyền pháp hắn tự nghĩ ra, cũng phù hợp Đạo của hắn nhất, tuy hiện tại uy lực của một quyền này còn chưa đủ lớn, nhưng thứ nhất vẫn không có hoàn chỉnh, thứ hai cảnh giới của hắn thấp, nhưng tràn ngập tính dẻo.
Đúng, uy lực này không sánh được Bản Nguyên trùng kích, nhưng ưu điểm là có thể khống chế, không giống Bản Nguyên trùng kích, Lăng Hàn chỉ có thể thôi phát, còn sau khi thúc phát sẽ như thế nào, vậy liền hoàn toàn không nằm trong tay hắn.
Lực lượng không thể khống chế đối với bản thân mà nói là cực kỳ nguy hiểm.
- Thuộc về đạo của ta, mới là quyền pháp mạnh nhất.
- Quyền này... liền gọi Nộ Quyền!
Lăng Hàn hét dài một tiếng, ra quyền không dứt, đều lấy Nộ Quyền thôi thúc, công tâm, chặt thân, có thể chém chết tất cả.
Hắn có loại hiểu ra, hoàn thiện quyền pháp này đến mức tận cùng, uy lực chắc chắn sẽ không yếu hơn Bản Nguyên trùng kích. Mà Bản Nguyên trùng kích đến Tiên Vương cảnh, liền bị giới hạn ở uy lực của Thiên Địa Bản Nguyên, nhưng Nộ Quyền không giống, chỉ bị cảnh giới của hắn ảnh hưởng.
Hắn càng mạnh, Nộ Quyền liền càng mạnh.
Giết!
Hắn vung song quyền, bởi vì man lực đã nhảy vào cấp độ Thăng Nguyên Cảnh, làm cho tần suất hắn vung ra nắm đấm cao đến kinh người, ngay cả Tùy Nguyên Lương cũng đáp ứng không xuể, chỉ cảm thấy trước mắt tất cả đều là nắm đấm.
Oành oành oành oành oành, Nộ Quyền như mưa rơi, Tùy Nguyên Lương lùi lại lui nữa, chỉ cảm thấy khí huyết cả người sôi trào, khó chịu đến không cách nào hình dung.
Hắn kinh hãi không thôi, Lăng Hàn rõ ràng chỉ có sức chiến đấu của Tứ Bí đỉnh cao, nhưng hiện tại lại đột nhiên lên một tầng, sức chiến đấu bay thẳng Ngũ Bí, chân chính nắm giữ năng lực uy hiếp đến sinh tử của hắn.
Tiểu tử này là đánh máu gà sao?
Không không không, tiểu tử này vẫn luôn đánh máu gà, bằng không chỉ là Thiên Hồn thì làm sao có khả năng ngang hàng Ngũ Bí? Chỉ là hiện tại cái máu gà này đánh lên trời rồi, ngay cả hắn cũng có nguy hiểm bị tàn sát.
- Dám động con trai của ta, ngươi muốn chết!
Lửa giận của Lăng Hàn không những không tắt, trái lại càng ngày càng mãnh liệt.
Đối với Lăng Kiến Tuyết, Lăng Hàn dù sao vẫn có cảm giác thua thiệt, cảm giác không thể bồi con trai trưởng thành, là một phụ thân thất trách, đang định tìm con trai về sau đó cẩn thận bù đắp, nhưng lại có người muốn giết con trai của hắn, hơn nữa thiếu một chút liền thành công.
Lăng Hàn há có thể không giận?
- Đánh không chết tên khốn kiếp ngươi!
Hắn giận dữ hét.
Tùy Nguyên Lương chỉ cảm thấy oan uổng, con trai của ngươi chỉ là bị trọng thương, trúng độc, nhưng hắn thì sao, là chân thực chết mất con trai, điều này làm cho hắn đi đâu nói lý?
Nhưng Lăng Hàn quá mạnh mẽ, để hắn cũng sợ hãi, chiến ý tự nhiên như thuỷ triều cấp tốc đánh tan.
- Các hạ, ngược lại con trai của ngươi cũng không việc gì, không bằng bắt tay giảng hòa, ta sẵn lòng bồi thường!
Tùy Nguyên Lương nói ra câu này, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, muốn tìm cái khe đất chui xuống.
Quá mất mặt a, bị người cướp đoạt bảo vật, giết con trai, lại còn phải chủ động bắt tay giảng hòa, thậm chí bồi thường.
Trước nay chưa từng có!
- Không cần!
Lăng Hàn lạnh lùng từ chối, muốn giết con trai của hắn, bồi thường gì có thể giải quyết?
Thật muốn bồi, vậy chính là mạng chó của ngươi.
- Các hạ, ngươi không nên hùng hổ doạ người, bằng không chỉ có thể lưỡng bại câu thương, thậm chí đồng quy vu tận!
Tùy Nguyên Lương tê thanh nói.
- Chết sẽ chỉ là ngươi!
Lăng Hàn không ngừng ra quyền.
Tùy Nguyên Lương liên tục gào thét, nhưng nhiều lần trúng chiêu, đánh cho hắn da tróc thịt bong, khí tức suy nhược rất nhiều. Trong mắt hắn loé ra vẻ tàn nhẫn, còn tiếp tục như vậy hắn thật có thể bị Lăng Hàn mài chết.