- Thú vị nhất chính là, một đường gập ghềnh trắc trở như thế, hắn lại còn thành tựu Tiên Vương, hơn nữa còn một đường tu đến tầng chín.
- Mới đầu, Đại Nghịch Tiên Vương ở trong Tiên Vương tầng chín cũng không tính xuất xắc, nhưng hắn tự nghĩ ra Đại Nghịch công pháp, cái sau vượt cái trước, trở thành nhân vật chính trong thiên địa ở thời đại kia.
- Tuy nhiên...
Sắc mặt của Lăng Hàn đột nhiên trở nên quái lạ.
- Tuy nhiên làm sao?
Tất cả mọi người hỏi.
- Sau đó Đại Nghịch Tiên Vương lại biến thành nữ nhân.
Lăng Hàn nói.
- Có ý gì?
Mọi người không rõ.
- Đại Nghịch Tiên Vương vốn là thân nam nhi, nhưng thủy chung cho rằng mình hẳn là nữ tử, bất quá tuy Tiên Nhân có thể thay đổi thân thể của mình, nhưng không cách nào chân chính đến nghịch loạn âm dương. Thế nhưng, hắn sáng tạo Đại Nghịch Tiên Công có thể nghịch chuyển âm dương, cuối cùng để cho mình thành thân con gái, biến thành nữ nhân chân chính.
Lăng Hàn thong thả nói.
Tất cả mọi người kinh ngạc, như vậy cũng được?
- Đại Nghịch Âm Dương Kiếm cũng có hiệu quả như vậy, bị thanh Tiên Kiếm này đâm trúng, nam nhân sẽ biến thành nữ nhân, nữ nhân thì lại biến thành nam nhân. Tuy nhiên, dù sao không phải chân chính tu luyện Đại Nghịch công pháp, bởi vậy biến hóa này thời gian cũng có hạn.
Lăng Hàn nói.
- Chơi vui, chơi vui!
Hổ Nữu liên tục vỗ tay.
- Nữu muốn thanh kiếm này!
Nói như vậy, vị Đại Nghịch Tiên Vương này cũng là một người rất thú vị.
- Ha ha.
Lăng Hàn Nguyệt ném Lãnh Khinh Dương Kiếm cho con trai.
- Nếu ngươi đạt được thanh kiếm này, vậy có lấy công pháp của Đại Nghịch Tiên Vương cùng Tiên Kiếm hay không, chính ngươi đến quyết định.
Lăng Kiến Tuyết tiếp nhận kiếm, thu vào Không Gian Thần Khí, gật gù:
- Có cơ hội lại nói.
Cả đám lấy truyền tống trận đi Thiên Thánh cung, tới Hồng Anh Trấn, Lăng Hàn liền thu các nữ vào trong Hắc Tháp, lần này hắn là muốn bái sư, học Già Thiên Man Nhật, mục tiêu quá rõ ràng, chúng nữ vẫn là ở trong Hắc Tháp tu luyện a.
Bởi vậy, thời điểm đi tới dưới chân Thiên Thánh cung, kỳ thực chỉ còn sót lại bốn người: Lăng Hàn, Lăng Kiến Tuyết, Trần Sương Sương, Văn Nhân Nguyệt.
Từ dưới chân núi bắt đầu, đi lên liền thuộc về khu vực trực thuộc Thiên Thánh cung, người ngoài là tuyệt không cho phép tiến vào, có trận pháp to lớn bao phủ, từ bên ngoài xem, chỉ có thể nhìn thấy Thanh Sơn mênh mông, lại bị mây mù quấn quanh, cái gì cũng nhìn không rõ ràng.
Nếu như nắm giữ lệnh bài của Thiên Thánh cung, liền có thể không nhìn trận pháp, trực tiếp bay vào, mà không có lệnh bài còn muốn mạnh mẽ xông vào, thì sẽ bị uy lực của trận pháp nghiền nát.
Trừ khi thực lực của ngươi đạt đến cấp bậc Tiên Vương, mới có thể miễn chết.
Vì lẽ đó, người ngoài muốn đi vào Thiên Thánh cung, nhất định phải thông qua cửa lớn dưới chân núi, nơi này có người bảo vệ, thông qua mới có thể vào.
Nguyên bản Trần Sương Sương, Lăng Kiến Tuyết là có thể trực tiếp đi vào, nhưng bởi vì có Lăng Hàn cùng Văn Nhân Nguyệt là người ngoài, bọn họ liền không có trực tiếp đi vào, mà cùng một chỗ đi tới sơn môn.
- Bái kiến Trần sư tỷ, Lăng sư huynh!
Nhìn thấy Trần Sương Sương cùng Lăng Kiến Tuyết, bốn tên đệ tử thủ vệ lập tức hành lễ.
Bốn người này cũng là Trảm Trần Cảnh, nhưng đều là Nhất Trảm, tuổi tác càng lớn hơn hai người Trần, Lăng rất nhiều.
Bọn họ tiến vào Trảm Trần càng sớm hơn, nhưng thiên phú không cao, chậm chạp không thể tiến thêm một bước, bởi vậy vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, nhìn thấy hai đệ tử nòng cốt Trần, Lăng, tự nhiên cần hành lễ.
Tông môn nhìn không phải tuổi tác, mà là thực lực và thiên phú.
Lăng Kiến Tuyết gật gù, sau đó chỉ vào Lăng Hàn cùng Văn Nhân Nguyệt nói:
- Hai người này là hạt giống tốt ta cùng sư tỷ ở bên ngoài rèn luyện thì phát hiện, cố ý dẫn tiến vào tông môn, các ngươi đăng ký một hồi.
- Vâng.
Bốn tên đệ tử ngoại môn kia đều gật đầu.
Tông môn quả thật có cách làm như thế, mỗi tên đệ tử ra ngoài đều sẽ lưu ý có thiên tài võ đạo hay không, cũng mang đối phương về tiến hành kiểm tra, thông qua, sẽ thu vào trong giáo, không thông qua tự nhiên là dẹp đường hồi phủ.
Trên thực tế, đại bộ phận đệ tử đều là như thế, có chút là Trưởng lão, Hộ pháp tự mình điều động mang về, tỷ như một nơi nào đó cử hành võ đạo đại hội, hạt giống tốt bộc lộ tài năng liền sẽ trở thành mục tiêu của tất cả thế lực lớn tranh thủ, không sử dụng Trưởng lão, Hộ pháp cùng Tiên Vương, cao thủ Thăng Nguyên Cảnh làm sao cướp được.
Lăng Hàn cùng Văn Nhân Nguyệt đăng ký tư liệu, bốn tên đệ tử liền thống khoái cho đi, ngược lại chuyện kế tiếp liền không tới phiên bọn họ bận tâm, đã làm tốt bản chức công tác của bọn họ.
Bốn người Lăng Hàn tiến vào sơn môn, chỉ thấy một sơn đạo như đại xà uốn lượn, hai bên là Dị thảo phồn hoa, toả ra ánh sáng thần thánh, xa xa, lầu các ở giữa không trung như ẩn như hiện, phảng phất như trôi nổi ở trên bầu trời, thật là nhân gian tiên cảnh.
- Trần sư muội!
Bọn họ vừa mới đi vào, liền gặp một thanh niên ngự kiếm đi tới, bận trường sam màu xanh, mi thanh mục tú.
- Vương sư huynh.
Trần Sương Sương thi lễ một cái.
Lăng Kiến Tuyết có chút khó chịu, bĩu môi, cũng gọi một tiếng Vương sư huynh.
Lăng Hàn liền hiểu, “Vương sư huynh” này khẳng định là tình địch của con trai. Tuy hắn cùng Vương sư huynh này không cừu không oán, nhưng ai bảo thứ này tranh giành con dâu tương lai của hắn, hắn khẳng định sẽ giúp con trai.
Lúc này Vương sư huynh mới liếc Lăng Kiến Tuyết một hồi nói:
- Hóa ra Lăng sư đệ cũng ở đây, ta còn không biết ngươi đã được Cửu Hoa Thái Thượng Trưởng lão thả ra, ha ha ha ha.
Tâm ý gây xích mích cực kỳ rõ ràng.
Vị Vương sư huynh này, gọi là Vương Lương Xuân, so với Lăng Kiến Tuyết, Trần Sương Sương càng sớm tiến vào Thiên Thánh cung hơn, cũng sớm bước vào Tứ Trảm, bây giờ đang trùng kích Phân Hồn, chờ vượt qua cửa ải này, tuy hắn vẫn là đệ tử hạch tâm, nhưng địa vị sẽ nhảy vọt một đoạn dài.
Trần Sương Sương là mỹ nữ trong Thiên Thánh cung, cho dù thần kinh tưng tưng, lại có “ác thú” yêu thích mỹ nữ, nhưng bản thân đẹp như Thiên Tiên, lại thêm thiên phú võ đạo xuất sắc, vẫn gợi ra vô số nam đệ tử theo đuổi.
Vương Lương Xuân chính là một người trong đó.
- Ha ha, không cần Vương sư huynh nhọc lòng.
Lăng Kiến Tuyết từ tốn nói, nếu hắn biết Vương Lương Xuân chính là tình địch của hắn, tự nhiên liền mang theo địch ý.
Vương Lương Xuân khẽ mỉm cười:
- Đúng rồi, Đồ Tam tiểu thư lại đang tìm Lăng sư đệ khắp nơi đấy.