Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2396: Minh Thiên Thạch



Lăng Hàn âm thầm thở dài, tuy thiên phú võ đạo của đứa con trai này không yếu, nhưng khẩu công thực quá yếu, sau này nhất định phải để hắn đi học tập Đại Hắc Cẩu một chút, không nói mở miệng có thể giết người, ít nhất cũng phải luyện tới trình độ tức hộc máu.

- Mặc kệ là kiểm tra gì, có thể bắt đầu chưa?

Hắn chen miệng nói, một bên vỗ vỗ vai của con trai.

Lão giả Tiên Phủ Cảnh kia nhìn về phía Nghiệp Kiến Đức, đối phương gật gật đầu.

- Có thể.

Lúc này hắn mới gật đầu.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười:

- Ta tới trước đi.

Nghiệp Kiến Đức đương nhiên sẽ không để ý Lăng Hàn cùng Văn Nhân Nguyệt cái nào trước cái nào sau, hắn chỉ là cố ý làm khó dễ, muốn buồn nôn Lăng Kiến Tuyết một chút mà thôi.

Hết cách rồi, hắn khổ sở theo đuổi Đồ Hồng Anh không được, Lăng Kiến Tuyết lại dễ dàng liền bắt được trái tim của Đồ Hồng Anh, có thể nào không để hắn đố kị muốn chết? Bởi vậy, hắn nghĩ tất cả biện pháp đi buồn nôn Lăng Kiến Tuyết.

- Vậy bắt đầu đi.

Lão giả Tiên Phủ Cảnh nói, hắn họ Đoàn, gọi Đoàn Hải Minh.

Lăng Hàn đi tới trước cây cột kia, đưa tay đè xuống.

Cái này gọi là Minh Thiên Thạch, là chuyên môn dùng để kiểm tra tư chất của Võ Giả.

Người bình thường đưa tay thả tới, vậy căn bản không phản ứng chút nào, ít nhất phải đạt đến cấp bậc Vương giả, Minh Thiên Thạch mới có thể phát ra thanh âm, hơn nữa, tư chất càng cao, Minh Thiên Thạch này phát ra âm thanh cũng càng vang dội, số lần càng nhiều.

Năm đó Lăng Kiến Tuyết tiến vào Thiên Thánh cung, liền dẫn tới Minh Thiên Thạch chín tiếng, vang vọng Thiên Thánh cung, mới được phong làm đệ tử chân truyền, chờ bước vào Trảm Trần, liền xếp vào hàng ngũ đệ tử hạch tâm.

Nếu như hắn còn có thể tiến thêm một bước nữa, tu ra Ngũ Trảm, liền có thể tiến vào danh sách Thánh Tử, vậy địa vị là hoàn toàn khác nhau, ngay cả Nghiệp Kiến Đức cũng không dám lại nhằm vào, bởi vì Đế giả tất nhiên thành Tiên Vương.

Ai dám làm càn với một Tiên Vương tương lai?

Nghiệp Kiến Đức đầy mặt đều là cười gằn, hắn không tin Lăng Kiến Tuyết đi ra ngoài một chuyến, tùy tiện mang về hai người sẽ là đại thiên tài gì, có thể có tư cách tiến vào ngoại môn, nhưng tiến vào nội môn quá miễn cưỡng, huống chi muốn đạt đến tiêu chuẩn của đệ tử chân truyền.

Cần thấp nhất chính là Minh Thiên Thạch phát ra thanh âm, một tiếng liền có thể.

Lăng Hàn đưa tay thả tới, nhưng không có phát sinh bất kỳ biến hóa nào.

- Ha ha ha ha!

Nghiệp Kiến Đức nhất thời cất tiếng cười to, tuy hắn không coi Lăng Hàn là chuyện to tát, nhưng có thể đả kích Lăng Kiến Tuyết, hắn vẫn không keo kiệt biểu hiện một chút.

- Còn không mau cút đi!

Hai tên cường giả Địa Hồn khác nói.

- Gấp cái gì, phải có chút kiên trì!

Lăng Hàn từ tốn nói, hắn tự nhiên là cố ý, tay nhìn như thả tới, nhưng còn kém một tia, không chú ý căn bản sẽ không thấy được.

- Đoàn đại nhân, nhanh đuổi người.

Nghiệp Kiến Đức đương nhiên không thể kiên trì với Lăng Hàn, lập tức quay đầu nói với Đoàn Hải Minh.

Đoàn Hải Minh gật đầu, sau đó nhìn Lăng Hàn nói:

- Còn không mau cút đi!

- Ha ha, ta không biết cút, không bằng ngươi biểu diễn cho ta nhìn một chút?

Lăng Hàn cười ha ha nói.

- Lắm lời!

Đoàn Hải Minh phẫn nộ quát một tiếng, hắn nguyên bản chỉ là thu chỗ tốt của Nghiệp Kiến Đức mới sẽ ngã về đối phương, nhưng Lăng Hàn lại lớn lối như thế, để hắn thật sự nổi giận.

Hắn là cường giả Tiên Phủ, cho dù ở Tiên Vực cũng có tư cách xưng một tiếng cường giả.

Oanh, hắn hung hãn ra tay, tóm tới Lăng Hàn.

Đùng!

Một tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, chỉ thấy cả người Đoàn Hải Minh bay ra, trên khuôn mặt già nua hiển lộ ra năm dấu tay đỏ chót.

Lần này, ba người Nghiệp Kiến Đức đồng thời trợn mắt ngoác mồm, thật giống như bị điểm trúng huyệt ngốc.

Lăng Kiến Tuyết cùng Văn Nhân Nguyệt không hề kinh ngạc, bọn họ đã gặp thần uy của Lăng Hàn, ngay cả cường giả Ngũ Bí cũng có thể chặn được, Nhất Bí lại tính là gì? Chỉ có phần bị thuấn sát.

Đoàn Hải Minh bò lên, tay phải vỗ vỗ hai má, vẻ mặt khiếp sợ.

Lăng Hàn vừa ra tay, hắn dĩ nhiên biết đối phương chính là Thiên Hồn cảnh, nhưng chính bởi vì biết, hắn mới khiếp sợ.

Chỉ là Thiên Hồn, lại có thể một tát quất bay hắn?

Đầm rồng hang hổ sao?

Đây là quái vật thế nào?

Oanh, đúng lúc này, Lăng Hàn đưa tay chân chính ấn tới Minh Thiên Thạch, nhất thời, cây trụ đá này phát ra dị thải, sau đó phát ra thanh âm vang tận mây xanh.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.

Khi vang lên đến tiếng thứ ba, liền có bảy tên cường giả Thăng Nguyên Cảnh bay vụt tới, rơi vào trong cung điện, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lăng Hàn, hận không thể cướp người.

Đây là một thiên tài, bọn họ muốn thu làm đệ tử.

Bốn tiếng, năm tiếng, sáu tiếng.

Vang lên đến tiếng thứ sáu thì, cường giả Thăng Nguyên Cảnh có mặt lấy trăm tính, hơn nữa còn đang không ngừng tăng cường.

Bảy tiếng, tám tiếng, chín tiếng.

Tiếng Thiên Minh thứ chín phát ra, Thăng Nguyên Cảnh ở đây đã quá ngàn.

Mười tiếng, mười một tiếng, mười hai tiếng!

Vù, khí tức đáng sợ lan tràn, chí cao vô thượng, như thiên đạo giáng lâm.

Một bóng người xuất hiện, trên người có một đạo dị thải quấn quanh.

Tiên Vương!

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, lại dẫn ra Tiên Vương.

Cũng đúng, mười hai tiếng Thiên Minh a, ở trong toàn bộ lịch sử của Thiên Thánh cung cũng chỉ vẻn vẹn hơn ba trăm người, mà hơn ba trăm người này đều không ngoại lệ đều trở thành Tiên Vương.

Liền hỏi đệ tử như vậy ai không muốn thu vào môn hạ mình?

Nhưng mà, thanh âm không dứt.

Mười lăm tiếng, hai mươi tiếng, ba mươi tiếng!

Ong ong ong, một vị tiếp theo một vị, Tiên Vương dồn dập tới, mà trên người quấn quanh dị thải cũng càng ngày càng nhiều, Tiên Vương cấp cao nhất đã đạt đến tầng năm.

Trời ạ, nói cách khác ngay cả Tiên Vương tầng năm cũng muốn thu Lăng Hàn làm đệ tử.

Đoàn Hải Minh lạnh rung run, xong đời, ra đại sự!

Hắn lại cố ý làm khó dễ một đệ tử cấp bậc Tiên Vương, coi như có Nghiệp Kiến Đức bao che cũng vô dụng, hắn vẫn như cũ sẽ phải chịu xử phạt nghiêm khắc, ngay cả Nghiệp Kiến Đức cũng đừng hòng miễn chỉ trích.

Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, Lăng Hàn nhất định là cố ý, dẫn bọn họ mắc câu nói rất nhiều lời khó nghe, càng cho hắn chủ động ra tay, lúc này mới đột nhiên bùng nổ ra thiên phú kinh người, đưa tới Tiên Vương trong tông tới.

Nhưng hiện tại tỉnh ngộ thì có ích lợi gì, ván đã đóng thuyền.

Hắn đặt mông ngồi trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả cuộc đời đều u ám.

Nhưng mà, Lăng Hàn biểu hiện còn chưa kết thúc.

Bốn mươi liền tiếng, năm mươi tiếng, sáu mươi tiếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.