Hận một người, tuyệt đối không thể chống đỡ lâu như vậy, nhưng yêu có thể, năm ngày, mười ngày, các nữ không có một cái từ bỏ, mỗi một người đều ánh mắt kiên định, thật giống như thoát thai hoán cốt.
Lăng Hàn không khỏi gật đầu, chẳng trách cần trải qua nhiều thử thách như vậy mới có thể Vượt Long Môn, bởi vì không trải qua một phen như thế, làm sao có khả năng bồi dưỡng được ý chí kiên định, làm sao có thể trở thành tuyệt thế kỳ tài?
Có nghị lực không hẳn có thể trở thành Đế giả, nhưng có thể trở thành Đế giả tất nhiên là ý chí kiên định như sắt.
Sau một tháng, bọn họ đột nhiên cảm giác trên tay nhẹ đi, đá lăn to lớn lại không cánh mà bay.
Bọn họ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ lại, hóa ra bọn họ đã thông qua cửa ải này khảo nghiệm.
Nhất thời, tất cả mọi người đều ngồi xuống trên đất, ào ào ào thở dốc.
Một đường lại đây, thực sự là quá cực khổ.
Lăng Hàn vui mừng mà nhìn về phía các nữ, trải qua cửa ải này, thần hồn của mỗi người đều phảng phất như đạt được tân sinh.
- Có điều, còn có rất nhiều thử thách chờ chúng ta.
Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh ngọn núi, tuy không nhìn thấy đỉnh, cũng không biết chênh lệch bao xa.
- Đúng rồi, Nghiêm huynh làm sao nhanh như vậy liền đi tới nơi này?
Lăng Hàn thuận miệng hỏi.
- Há, là Gia sư cố ý đưa ta tới.
Nghiêm Tiên Lộ nói.
- Có điều Long Môn chỉ có thể vọt một lần, lặp lại vô hiệu, mà Gia sư từ năm kỷ nguyên trước liền phóng qua Long Môn, bởi vậy lần này chỉ đưa ta lại đây, đã sớm trở về.
Cũng thật là cái sư phụ tốt.
Lăng Hàn gật gù, như vậy xem ra, chỉ cần là Tiên Vương số tuổi lớn hơn một kỷ nguyên phỏng chừng đã qua Long Môn, sẽ không trở lại tập hợp náo nhiệt, nếu như có Tiên Vương tới, vậy khẳng định tuổi thấp hơn một kỷ nguyên.
Muốn nói có ai có thể thành tựu Tiên Vương, nhưng ngay cả Long Môn cũng không thể phóng qua, ai có thể tin tưởng?
Đáng tiếc, hắn vốn còn muốn tìm mấy Tiên Vương đánh đánh.
- Ồ, cũng thật vừa vặn!
Nghiêm Tiên Lộ đột nhiên đứng lên, nhìn về phía dưới núi.
Lăng Hàn theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy ba người trẻ tuổi đang đẩy đá lăn tới, tuy mỗi một người đều mồ hôi như mưa, nhưng ánh mắt đều cực kỳ sáng sủa, chiến ý xông thẳng bầu trời.
- Trình Tử Tâm, Phú Chu, Hác Tân Giác.
Nghiêm Tiên Lộ quay đầu nói tên của ba người này.
- Còn nhớ ta nói, trong đồng minh có rất nhiều người không phục ngươi làm minh chủ không?
- Ba người này chính là huyên náo tưng bừng nhất.
Trong khi nói chuyện, ba người kia cũng thông qua cửa ải này, đi tới trước mặt Nghiêm Tiên Lộ.
- Trình huynh, Phú huynh, Hác huynh.
Nghiêm Tiên Lộ ôm quyền, chào hỏi ba người.
Nhưng ba người này cực kỳ kiêu ngạo, lại không thèm để ý.
Bọn họ quả thật có tư cách như vậy, bởi vì bọn họ đều là Địa Hồn, hơn nữa là Đế giả, xoay tay liền có thể trấn áp Nghiêm Tiên Lộ.
- Ồ, ngươi là...
Trình Tử Tâm nhìn chằm chằm Lăng Hàn.
- Phú huynh, Hác huynh, người này có phải là khá quen không?
- Ha ha, ngươi nói như thế ta ngược lại thật nghĩ ra, cái này không là minh chủ Lăng Hàn của chúng ta sao?
Phú Chu đột nhiên nở nụ cười, bọn họ đều gặp hình ảnh ký ức của Lăng Hàn.
- Quả nhiên đúng.
Hác Tân Giác cũng gật đầu.
- Lăng minh chủ, có thể chỉ giáo một chút hay không?
Phú Chu ngạo nhiên nói, cho dù bị áp chế cảnh giới hắn cũng không sợ, đánh nhau cùng cấp, cho dù đối đầu Tiên Vương hắn cũng sẽ thắng.
Thiên tài đều kiêu ngạo, điểm ấy Lăng Hàn có thể tiếp thu.
Hắn đứng lên:
- Tốt, vậy liền qua vài chiêu.
- Hách!
Phú Chu ra tay, đánh về phía Lăng Hàn.
Đế giả chính là Đế giả, cho dù cảnh giới bị hạn chế ở Sơn Hà Cảnh, nhưng sức chiến đấu của hắn vượt xa, đấm ra một quyền, cực kỳ bá đạo.
Lăng Hàn tiện tay chống đỡ, oành, một quyền của Phú Chu đánh vào lòng bàn tay hắn, nhưng không có phát ra một chút xíu âm thanh, thật giống như bị thôn phệ toàn bộ.
- Hả?
Phú Chu lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Không tệ lắm, có chút thực lực.
Lăng Hàn nhẹ nhàng vung tay, đẩy lui Phú Chu, sau đó chỉ chỉ về phía Trình Tử Tâm, Hác Tân Giác:
- Hai người các ngươi cùng lên đi!
Hác Tân Giác cùng Trình Tử Tâm nhìn nhau một cái, đều cười to.
- Chúng ta chưa từng có thói quen liên thủ.
- Cũng không cần!
Bọn họ một người một câu.
Phú Chu giận dữ, có mình làm đối thủ, Lăng Hàn lại còn dám mời chiến hai người Trình Tử Tâm, đây là miệt thị mình đến cỡ nào?
- Ngươi cũng thật cuồng ngạo!
Hắn nhảy về, lại ra quyền với Lăng Hàn.
Lăng Hàn không để ý đến, mà giết về phía hai người Trình Tử Tâm, cũng đấm ra một quyền, hóa thành hai đạo quyền kình.
- Đáng ghét!
Hai người này đều giận dữ, bọn họ tự nhiên xem thường liên thủ, nhưng càng không cách nào nhịn được Lăng Hàn khiêu khích như vậy, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, dồn dập giáng trả.
Oành!
Oành!
Oành!
Ba người nhất thời chiến thành một đoàn.
Nếu như không có hạn chế cảnh giới, cho dù hắn vẫn là Địa Hồn, không có tu ra chín Phân Hồn, Lăng Hàn tự tin cũng có thể ở trong trăm chiêu áp chế ba người này, nhưng cảnh giới bị ép đến Sơn Hà Cảnh, ưu thế sức chiến đấu của hắn cũng bị áp súc, chỉ có thể đánh ngang tay với ba người Trình Tử Tâm.
Nhưng mà, ba người Trình Tử Tâm lại kinh hãi gần chết.
Ba Đại Đế Giả liên thủ, lại chỉ có thể đánh hoà với Lăng Hàn?
Phải biết, cảnh giới ép càng thấp, thì ưu thế bọn họ tu ra Ngũ Trảm, ngưng Phân Hồn mạnh nhất đột phá cũng càng nhỏ.
Nói cách khác, một trăm chỉ còn mười mà thôi, khi mọi người đều áp súc gấp mười lần, vậy ưu thế cũng tương ứng thu nhỏ lại gấp mười lần.
Ngược lại, nếu như cảnh giới thả ra, vậy chẳng phải Lăng Hàn sẽ mạnh đến nỗi nghịch thiên rồi sao?
Trong lòng ba người Trình Tử Tâm đều lắc đầu, có khi Lăng Hàn chỉ là Âm Hồn thậm chí Dương Hồn thì sao, vậy không có cảnh giới áp chế, bọn họ tùy tiện người nào cũng có thể dễ dàng trấn áp Lăng Hàn.
Có điều, đây là chuyện sau này, hiện tại bọn hắn là bị Lăng Hàn lấy một địch ba gắt gao áp chế, mặc bọn họ vận dụng các loại Tiên pháp cũng không làm nên chuyện gì.
Bọn họ đều đại hận, bởi vì tu vi bị hạn chế, rất nhiều Tiên pháp không cách nào vận dụng, để bọn họ cảm giác thúc thủ trói buộc, cực kỳ khó chịu.
Nhưng bọn họ không biết, nhận giới hạn lợi hại nhất là Lăng Hàn, sát chiêu mạnh nhất của hắn là Bản Nguyên trùng kích, nhưng hiện tại chín đạo Thiên Địa Bản Nguyên đều rơi vào trạng thái ngủ say, căn bản không thể vận dụng.