Nhưng Cốc Ngọc Thụ vừa mở miệng, tất cả mọi người suýt chút nữa té xỉu.
Ngươi làm sao có thể không quen biết nàng?
Chờ chút, chẳng lẽ cái này không phải cô gái đánh bại Cốc Ngọc Thụ?
Cô gái này, bận váy dài màu vàng, xinh đẹp như hoa, khí chất cực kỳ cao quý, như một vị Nữ Đế vô thượng, khiến người ta chỉ muốn quỳ xuống đất cúng bái.
Đương nhiên là Nữ Hoàng Đại Nhân.
- Nàng là người xấu xí a!
Hổ Nữu cũng xuất hiện theo, cùng Nữ Hoàng đứng song song.
Nữ Hoàng xem thường đấu võ mồm với Hổ Nữu, lãnh diễm cao quý.
Cốc Ngọc Thụ hơi sửng sốt một chút, mới nói:
- Các vị, hai nàng này liền giao cho các ngươi.
- Việc nhỏ!
Chín Đế giả đều gật đầu, tuy bọn họ không dám khinh thường thực lực của Nữ Hoàng và Hổ Nữu, nhưng từ hai nữ ra tay đến xem, các nàng cũng không có mạnh đến tình trạng nghịch thiên nha.
Chín Đế giả liên thủ, muốn áp chế hai nữ đương nhiên là một việc nhỏ, thậm chí bắt cũng không phải là không thể được.
Cốc Ngọc Thụ gật gù, nhìn về phía lầu hai nói:
- Hàn Lâm, lần này ngươi còn có chiêu gì không?
Dứt lời, hắn lại nhảy tới lầu hai, lần này Hổ Nữu cùng Nữ Hoàng không có ngăn cản.
Oành!
Một quả đấm to lớn từ trên trời giáng xuống, mang theo khí phách vô tận, sau đó liền thấy Cốc Ngọc Thụ không hề có sức chống cự, bị cú đấm này đập xuống, nặng nề rơi vào trong đất.
Mọi người không ai không thất sắc, chỉ cảm thấy đáy lòng có một luồng hàn ý mãnh liệt.
Cú đấm này bất luận đánh về người nào trong bọn họ, bọn họ cũng không thể chống đối, chỉ có bị trấn áp như Cốc Ngọc Thụ.
Nhưng càng khiến người ta khủng bố chính là, người ra quyền rõ ràng chỉ là Thiên Hồn Cảnh!
Phân Hồn cùng Tiên Phủ, khí tức là hoàn toàn khác nhau, điểm ấy ngay cả Trảm Trần Cảnh cũng có thể nhìn ra, điều kiện trước tiên là đối phương ra tay.
Làm sao có khả năng?
Đồng dạng là Thiên Hồn, hơn nữa Cốc Ngọc Thụ vẫn là Đế giả, lại không ngăn được một quyền của đối phương!
Bọn họ đều nhìn về phía người ra quyền, chỉ thấy Lăng Hàn hững hờ thu hồi nắm đấm, một bộ hoàn toàn không coi là chuyện to tát.
- Ta vừa vặn thiếu mấy tiểu đệ, nếu các ngươi đưa tới cửa, nếu như ta không thu, chẳng phải là phụ một phen tâm ý của các ngươi sao?
Lăng Hàn cười ha ha, ánh mắt đảo qua chín Đế giả dưới lầu, nụ cười kia khiến người ta luống cuống sợ hãi.
Chín Đế giả liếc nhìn nhau, đột nhiên cùng nhau quay đầu bỏ chạy.
Còn không có giao thủ đã bỏ chạy, chín Đế giả vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng bọn họ chạy trốn dứt khoát kiên quyết, không có một chút do dự.
Đùa giỡn, một quyền đánh Cốc Ngọc Thụ thành như vậy, khái niệm này nghĩa là gì?
Lăng Hàn tất nhiên là siêu cấp yêu nghiệt giống như đám người Kỷ Vô Danh, Thích Thiện Tử, đừng nói bọn họ chỉ có chín cái, dù chín mươi cái liên thủ phỏng chừng cũng bị trấn áp, trừ khi bọn họ có thể bước vào Tiên Phủ.
Hiện tại, bọn họ bị áp chế quá lợi hại.
Lăng Hàn cười ha ha, xòe năm ngón tay, nhất thời có từng ánh kiếm bắn ra, bao phủ phụ cận hơn trăm dặm, tựa như Thiên Trụ.
Chín Đế giả đều dừng lại, càng không dám vượt qua giới hạn.
Bọn họ có loại cảm giác, nếu như mạnh mẽ xuyên qua “Thiên Trụ”, bọn họ sẽ đón đầu thống kích, mà kết quả... tuyệt đối là bọn họ bị đánh giết thành cặn bã.
Thật đáng sợ, cường giả như vậy thật đáng sợ, tuyệt đối có thể so với Tiên Phủ Cảnh, để bọn họ một chút tính khí cũng không có.
Tuy Đế giả kiêu ngạo, nhưng tiếp thu hiện thực nhanh hơn người bình thường rất nhiều, rất nhanh, bọn họ liền quay người, bước về phía Vũ Hoàng Các.
- Các hạ, ngươi muốn như thế nào?
Một tên Đế giả hỏi.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Lẽ nào các ngươi không nghe thấy ta mới vừa nói? Tốt lắm, ta lặp lại lần nữa, ta thiếu mấy tiểu đệ, xem các ngươi khá thích hợp, dự định cho các ngươi một cơ hội.
Chín Đế giả đều lộ ra vẻ giận dữ, bọn họ là Đế giả, nhất định sẽ trở thành Tiên Vương, làm sao có thể làm tiểu đệ của người khác?
- Các hạ, chúng ta chỉ làm người bị hại, hơn nữa cũng không có ra tay, không cần hùng hổ doạ người như vậy a?
Có Đế giả nói, nơi này là Thánh Nguyên Học Viện, ai dám xằng bậy?
Lăng Hàn cười ha ha:
- Nếu không phải thực lực của ta đủ mạnh, các ngươi còn có thể nói lời như vậy sao? Nếu đến rồi, liền nói rõ các ngươi có tâm đối phó ta, có hành động hay không đều giống nhau, ta sao có thể nhẫn nhịn.
- Các hạ, sĩ có thể chết không thể nhục, ngươi muốn chúng ta liều cá chết lưới rách sao?
Có Đế giả uy hiếp.
Hô!
Lăng Hàn ra tay, bàn tay hóa thành một ngọn núi nhỏ, trấn xuống tên Đế giả kia.
Không có chút hồi hộp nào, Đế giả thì đã làm sao, ở trước mặt sức chiến đấu tương đương với Tứ Bí đỉnh cao, chính là một con thỏ nhỏ không hề có sức chống cự, oành, người kia nhất thời bị trấn áp, tứ chi trương thành hình chữ đại (大).
Lăng Hàn nhìn về phía mọi người, cười nói:
- Còn có ai không phục không?
Tám tên Đế giả còn lại hai mặt nhìn nhau, đều có phẫn nộ không dám nói, càng tràn ngập uất ức.
Từ trước đến giờ chỉ có bọn họ ở trên cao nhìn xuống bao quát chúng sinh, nhưng hiện tại bọn họ đứng trên mặt đất, ngưỡng mộ một Đế giả cao cao tại thượng, để trong lòng bọn họ không thoải mái.
- Tiểu Thụ, đến, cho mấy tiểu đồng bọn của ngươi một tờ giấy bán thân, cùng ngươi giống nhau, đều là mười ngàn năm.
Lăng Hàn vẫy vẫy tay với Cốc Ngọc Thụ, đối phương rốt cục bò dậy rồi.
Đây đương nhiên là Lăng Hàn hạ thủ lưu tình, nếu không, Tiên Phủ giết Thiên Hồn không phải như đùa sao?
Nhưng mà, ở trong Lệ Thủy Thành này, thần thức của Tiên Vương có mặt khắp nơi, tương đương với ở dưới mí mặt của Tiên Vương giết người, cái này là chuyện không thể nào.
Vì lẽ đó Lăng Hàn chưa từng có dự định giết người, chính là lừa tiền, thu tiểu đệ.
Sắc mặt của Cốc Ngọc Thụ cực kỳ khó coi, hắn nguyên bản là dẫn người lại đây đòi mặt mũi, kết quả?
Nhưng không cam lòng như thế nào đi nữa thì đã làm sao?
Đến hiện tại cũng không có Tiên Vương lên tiếng, nói rõ Tiên Vương căn bản không thèm để ý trò đùa trẻ con của bọn họ!
Vậy chỉ cần Lăng Hàn không giết bọn họ, không phế tu vi của bọn họ, phỏng chừng Tiên Vương cũng làm bộ không nhìn thấy, mặc cho phát triển.
Hắn lấy ra vài tờ da thú, đây là da lông Tiên Thú, không chỉ cứng cỏi, hơn nữa còn có thể bảo tồn vô số năm, dùng để ghi khế ước thật không thể thích hợp hơn.