Chính vì hắn coi Hoàng Di Sơn là bằng hữu, lúc này mới đúng lúc khuyên bảo, hắn ăn qua vị đắng của Lăng Hàn, biết tên này quả thực chính là một ác ma.
Lại nói, Lăng Hàn chính là chủ nhân của hắn, có giấy bán thân, hiện tại có người muốn ra tay với chủ nhân của hắn, hắn tự nhiên không thể ở một bên ngồi xem.
Hoàng Di Sơn lại không biết những cái này, không khỏi lộ ra vẻ giận dữ nói:
- Cốc Ngọc Thụ, ngươi hết lần này tới lần khác ngăn cản ta, rốt cuộc là có ý gì?
Ta là đang cứu ngươi a, ngươi căn bản không biết sát tinh này khủng bố!
Lời này hắn không dám nói.
Một là Lăng Hàn không cho, hai là hắn cũng không tiện ở trước mặt mọi người khoe vết sẹo của mình, vì lẽ đó hắn chỉ khuyên bảo:
- Hoàng huynh, nghe ta một câu, bỏ qua đi!
Bỏ qua? Bỏ qua thế nào? Mặt mũi của ta để nơi nào?
Hoàng Di Sơn cười gằn nói:
- Lẽ nào, ta không nghe lời ngươi, ngươi còn muốn đối địch với ta sao?
Lời này đã cực kỳ địch ý.
Tất cả mọi người cho rằng Hoàng Di Sơn đã nói tới phần này, Cốc Ngọc Thụ làm sao cũng sẽ không kiên trì nữa, không nghĩ đến phản ứng của Cốc Ngọc Thụ lại khiến người ta ra ngoài dự liệu.
Đầy mặt hắn nghiêm nghị nói:
- Nếu Hoàng huynh kiên trì, vậy ta cũng không tiếc chiến một trận.
Lão huynh a, sau này ngươi nhất định sẽ cảm kích ta.
Sau này Hoàng Di Sơn có thể cảm kích Cốc Ngọc Thụ hay không, đây là chuyện sau này, nhưng hiện tại hắn phẫn nộ đến trình độ cực cao.
Tại sao?
Vì một người xa lạ, Cốc Ngọc Thụ lại muốn trở mặt với hắn, thứ này điên rồi sao?
- Cốc Ngọc Thụ, ngươi thật là để ta giật mình lại thất vọng!
Hoàng Di Sơn lạnh lùng nhìn Cốc Ngọc Thụ.
- Ta vẫn muốn giao thủ với ngươi, nhìn ai mạnh hơn.
Cốc Ngọc Thụ đương nhiên cũng là hạng người kiêu ngạo ngút trời, nghe Hoàng Di Sơn nói như thế, không khỏi ngạo nghễ nói:
- Vậy thì chiến một trận đi.
Hoàng Di Sơn lại không phí lời, đột nhiên bay lên giữa bầu trời, Cốc Ngọc Thụ cũng theo sát phía sau, về sau giữa bầu trời liền bùng lên tia sáng chói mắt, hai Đế giả đã triển khai ác chiến.
Bốn người Lăng Hàn đều ngẩng đầu nhìn, lấy nhãn lực của bọn họ đương nhiên có thể thấy rõ.
Một bên thưởng thức trà, một bên nhìn Đế giả đại chiến, ngược lại cũng có thể xem là một việc vui.
Có điều, có người nhìn không được.
- Tuy ta với các ngươi không cừu không oán, có điều, các ngươi quá kiêu ngạo.
Lại một tên Đế giả đứng dậy.
- Ta mặc kệ Cốc Ngọc Thụ là lên cơn điên gì, mới sẽ giúp các ngươi ra tay, nhưng đây là Thánh Nguyên Học Viện, không cho phép các ngươi làm càn.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Làm sao, ngươi cũng muốn đánh nhau?
- Đánh? Các ngươi xứng sao?
Tên Đế giả kia cười gằn.
- Chỉ là cho các ngươi một bài học, để các ngươi biết cái gì gọi là tiến thối, cái gì gọi là đúng mực.
Lăng Hàn nha một hồi nói:
- Xác thực không xứng!
Tất cả mọi người cho rằng hắn đồng ý lời giải thích của tên Đế giả kia, nhưng sau một khắc bọn họ liền biết mình sai rồi, loại người dám ở trước cửa học viện bày bàn uống trà có khả năng điệu thấp như vậy sao?
- Ngươi quá yếu, không xứng cùng ta so chiêu.
Lăng Hàn gật gù.
Tên Đế giả kia cũng không có tức giận, tựa hồ đã biết Lăng Hàn miệng lưỡi bén nhọn, hắn cười gằn:
- Lại tranh đua miệng lưỡi cũng không thể thay đổi thực lực của ngươi, chỉ cần ta vừa ra tay, ngươi chỉ có phần ngã xuống.
- Đến, ngươi đó...
Lăng Hàn nhìn về phía Đan Hạo.
- Đúng rồi, ngươi tên là gì ấy nhỉ?
Đan Hạo không khỏi phiền muộn, hắn tốt xấu gì cũng là Đế giả, thậm chí ngay cả tư cách để Lăng Hàn nhớ tên cũng không có sao?
- Đan Hạo.
Hắn lại không thể không đáp, không thể làm gì khác hơn là mặt tối sầm lại nói.
Ồ!
Tất cả mọi người kỳ quái, tại sao ngươi nghe lời như vậy? Phải biết, ngươi là Đế giả a, kiêu ngạo của ngươi đâu?
- Há, Đan Hạo a.
Lăng Hàn gật gù.
- Người này liền giao ngươi.
- Được!
Đan Hạo đứng dậy, đi đến trước tên Đế giả kia.
- Bành huynh, đắc tội!
Đệt!
Tất cả mọi người cảm thấy khó mà tin nổi, hỏi ngươi tên gì liền báo ra tên của mình, bảo ngươi đánh nhau ngươi liền ngoan ngoãn chạy ra, ngươi là uống nhầm thuốc sao?
Tên Đế giả kia họ Bành, tên một chữ Mỗ. Hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đan Hạo nói:
- Đan huynh, lẽ nào người này có lai lịch ghê gớm gì sao?
Bằng không làm sao có khả năng chỉ huy được một tên Đế giả?
Đan Hạo lắc đầu một cái:
- Bành huynh, ngươi không cần hỏi nhiều, vẫn là dĩ hòa vi quý đi.
Đó là dĩ hòa vi quý!
Ngày hôm nay những thiên kiêu Đế giả này đều uống nhầm thuốc sao, từng cái từng cái đều dĩ hòa vi quý?
Bành Mỗ cảm thấy không bình thường, có thể trước sau để Cốc Ngọc Thụ, Đan Hạo đứng dậy, nếu Lăng Hàn không có lai lịch to lớn ai tin tưởng? Nhưng những Đế giả bọn họ này chí ít cũng sinh ra ở trong đại giáo cấp bậc Tiên Vương tầng sáu, lai lịch kinh người, huống chi hiện tại lại vào Thánh Nguyên Học Viện, còn cần cho ai mặt mũi sao?
Trên người bốn người này đến cùng cất giấu bí mật gì?
- Vậy thì chiến một trận đi.
Hắn vừa hiếu kỳ, lại có hỏa khí rất lớn, thả người vào không, muốn cùng Đan Hạo đại chiến một trận.
Đan Hạo đương nhiên sẽ không kinh sợ, tương tự lên không, oanh, chiến đoàn thứ hai rất nhanh thì bạo phát.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiếp đó sẽ không có Đế giả mới ra mặt muốn giáo huấn Lăng Hàn nữa chứ? Mà nếu như có Đế giả xuất hiện, có thể lại có Đế giả khác ngăn cản hay không?