- Xuỵt, Đế Phi rất ghê gớm, có người nói thiên phú trác việt, tương lai còn có cơ hội trở thành Đế Tinh.
- Tuyệt đối không nên chọc giận hắn, ta gặp qua một Hoàng giả Ác Ma tộc bởi vì liếc mắt nhìn nhiều hắn, liền bị hắn chém thành cặn bã.
- Có người nói, ca ca của hắn Đế Bàng càng mạnh hơn, đã là Đế Tinh.
- Một môn song Đế, quá bất phàm!
- Phu xe ngựa của hắn cũng là một vị Hoàng giả Ác Ma tộc, bị hắn thu phục.
- Hừ, đây là khiêu khích Ác Ma tộc chúng ta sao?
- Chờ ta thành tựu Đế giả, nhất định sẽ lĩnh giáo hắn một hồi.
Mọi người nghị luận sôi nổi, Võ Giả của Ác Ma tộc đều lộ ra vẻ căm ghét cùng kiêng dè, bọn họ trời sinh chán ghét Thiên Sứ tộc, nhưng Đế Phi quá mạnh mẽ, bọn họ căn bản không dám biểu hiện ra.
Trong khi nói chuyện, cửa xe ngựa mở ra, đi ra một nam tử vóc người thon dài, hai cánh trắng nõn, vầng sáng trên đỉnh đầu rừng rực, thậm chí vượt qua hai mắt của hắn.
Hắn một thân hoa y, không nhiễm một chút bụi trần, nhưng đôi chân để trần, trắng đến kinh người, phỏng chừng có thể làm cho chín mươi chín phần trăm nữ nhân cảm thấy không bằng.
- Nam tử có cử chỉ giống như đàn bà.
Lăng Hàn lập tức ở trong lòng cho hắn một cái nhãn mác.
Có điều, khí thế của người này xác thực kinh người, trên trán mở ra một đóa hoa sen màu trắng, sáu cánh, năm lá, cho thấy hắn chính là Ngũ Trảm.
Ánh mắt Đế Phi đảo qua, dừng ở trên người một cô gái Thiên Sứ tộc, nhất thời hai mắt sáng ngời nói:
- Vân Hà tiên tử!
Hắn nhảy xuống ngựa xe, đi về phía trước.
- Cút!
Từng vòng đều có người ngồi, hắn cũng không phải bay vọt tới, mà trực tiếp ra chân, oành, đồng thời đá bay ba người ngăn đường, chỉ thấy ba người kia ở giữa không trung liền phun máu tươi tung toé, chờ rơi xuống đất đã thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Ngũ Trảm, đây là thời điểm Đế giả ở tầng thứ Trảm Trần này áp chế nghiêm trọng nhất, thật giống như Phân Hồn đối với Trảm Trần, là vô địch tuyệt đối.
Bởi vậy, chỉ là Nhị Trảm Tam Trảm, tự nhiên bị hắn một cước đá bay.
Tất cả mọi người giận dữ, đặc biệt là chủ nhân của ba tên phu xe, hận không thể lập tức ra tay, nhưng nghĩ tới mình mới là Tứ Trảm, đối đầu Ngũ Trảm vốn là đưa món ăn, liền cưỡng ép nhịn xuống.
Đế Phi tiếp tục đi về phía trước, lần này, người che ở trước mặt hắn tự động tránh ra, chỉ lo cũng bị đá bay vô tình.
Như vậy, từng vòng người đều dồn dập tránh ra, căn bản không dám tiêp xúc phong mang.
Đế Phi đầy mặt kiêu ngạo, mọi người biểu hiện như vậy dưới cái nhìn của hắn là chuyện đương nhiên, hắn nhanh chân mà đi, trong mắt chỉ có một người, chính là Vân Hà tiên tử, một đóa kiều hoa mỹ lệ.
- Đế Phi đại nhân!
Có mấy người trẻ tuổi Thiên Sứ tộc tiến lên đón, như chòm sao nâng nguyệt, quay chung quanh Đế Phi.
Đối với đồng dạng là người của Thiên Sứ tộc, Đế Phi kiên trì liền tốt hơn rất nhiều, ngoại lệ gật gù với những người này, dù sao có mấy cái vẫn có phong thái Hoàng giả, nói không chắc hắn có thể thu mấy thủ hạ tốt.
Hắn đi tới bên cạnh Vân Hà tiên tử, dùng ánh mắt thâm tình nhìn sang, ngạo nghễ nói:
- Vân Hà, ta đến giúp ngươi hái tiên quả.
Vân Hà tiên tử không cảm kích chút nào, lạnh nhạt nói:
- Không cần, chính ta có thể.
Tuy Đế Phi đụng một cây đinh, nhưng không hề có vẻ không kiên nhẫn, tiếp tục nói:
- Ta tự nhiên biết ngươi có thể, nhưng ngươi không phải còn muốn vì đệ đệ ngươi thu được một trái sao?
Khí thế của Vân Hà tiên tử không khỏi yếu đi, nàng có đầy đủ tự tin xúc động tiên quả, nhưng dù sao tinh lực có hạn, chỉ tu hành một loại quy tắc, bởi vậy cũng chỉ có thể xúc động một viên tiên quả, muốn thu được quả thứ hai hầu như là chuyện không thể nào.
Nhưng nàng lại cực kỳ cưng chiều đệ đệ của mình, muốn cho đệ đệ một tạo hóa lớn, bởi vậy liền có vẻ do dự, tâm ý từ chối không kiên quyết.
- Nếu Đế Phi đại nhân một mảnh thịnh tình, Vân Hà tiên tử đáp ứng đi.
- Phải, Đế Phi đại nhân vì thế chạy đến một chuyến, chân tâm chân tình, có thể so với Nhật Nguyệt.
Người bên cạnh đều khuyên, có mấy người tuy trong miệng nói như vậy, nhưng trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ khó chịu, bởi vì Vân Hà tiên tử đẹp đến kinh người.
Tướng mạo của Thiên Sứ tộc rất giống Tiên Vực, cũng chỉ là có thêm một đôi cánh, trên đầu dài ra vầng sáng, con mắt cũng phát sáng, nhưng mỗi một cái đều là da dẻ trắng như tuyết, nam anh tuấn, nữ mỹ lệ.
Vân Hà tiên tử càng là người xuất xắc trong đó, bất kể là lấy ánh mắt của Thiên Sứ tộc hay của người Tiên Vực mà nói, cái này đều là mỹ nữ khó gặp.
Then chốt là, mỹ nữ này còn nắm giữ thiên phú võ đạo kinh người, vậy tự nhiên làm cho nam nhân đổ xô tới.
- Vậy thì cám ơn Đế huynh.
Vân Hà tiên tử gật gù, nàng không cách nào từ chối ý tốt như vậy, nhưng trong lòng nàng đã quyết định chủ ý, sẽ lấy lễ vật quý giá, lập tức trả lại nhân tình này.
Đế Phi đầy mặt ngạo nhiên, hắn ở Ngũ Trảm đã dừng lại rất nhiều năm, không chỉ tu quy tắc Quang Minh đến mức độ hoàn mỹ, còn kiêm tu ba loại quy tắc khác, đều đạt đến độ cao tương đương.
Năm đó hắn cũng đã xúc động một trái, dùng chính là quy tắc Quang Minh, mà cùng một người, quy tắc dùng qua sẽ không cách nào có hiệu, bởi vậy, hắn cần dùng ba loại quy tắc khác, nhưng cái này tự nhiên đủ.
Coi như còn có người cũng tu luyện ba loại quy tắc này, nhưng ai có thể so sánh được hắn?
Hắn là Ngũ Trảm Đế giả!
Hắn chậm rãi nói những năm này, đã tiến vào các loại di tích cổ, nguy hiểm tầng tầng, cũng thu hoạch vô số, để tất cả mọi người nghe đến mê mẩn, ngay cả Vân Hà tiên tử cũng không khỏi dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn, lộ ra vẻ say mê.
Thứ nhất, tài ăn nói của hắn làm người say mê, thứ hai hắn xác thực trải qua không ít sự tình khiến người ta thán phục, khiến người ta mê mẩn.
Hắn thành trung tâm toàn trường, vài cô gái đều lộ ra vẻ ái mộ, chỉ cần Đế Phi ngoắc ngoắc ngón tay, e là sẽ lập tức ngồi lên xe ngựa của hắn, theo hắn lưu lạc chân trời.
Những cô gái này là Thiên Sứ tộc, ngược lại cũng quên đi, then chốt là mấy nữ giới Ác Ma tộc cũng trên mặt mang theo xuân sắc, con mắt long lanh, hận không thể quăng vào ôm ấp, để nam nhân của hai chủng tộc đều đố kị đến phát rồ.
Nhưng có biện pháp gì, đây là Đế giả, nam tử nhất định có thể thành Vương thành Tổ, thậm chí có thể đạt đến độ cao của Thập Tam Liên, Thập Tứ Liên.