Cái này tương đương với một vị Tổ Vương phát uy, mặc hắn là Đế Tinh thì đã làm sao, trước khi không có đặt chân cảnh giới này, căn bản không có tư cách ngang hàng.
Lăng Hàn nhếch miệng mà cười, cả người đẫm máu, bạch cốt khắp nơi, dữ tợn dọa người, nhưng hắn chiến ý ngút trời.
Hắn dám làm như thế, là bởi vì thể phách của hắn đã bước vào cấp bậc Thăng Nguyên, bằng không như thế nào chống chọi được U Nguyên cuồng oanh loạn tạc? Đây là sức lực để hắn dám luyện hóa tinh huyết Tổ Vương.
Hắn thích mạo hiểm, nhưng tuyệt đối đều chắc chắn hoặc là có đường lui.
Lực lượng cuồn cuộn như biển tràn vào trong cơ thể, Lăng Hàn rít gào gào thét, chỉ cảm thấy mình sắp bị căng nứt, nhưng huyết nhục cả người hắn rõ ràng đều muốn rớt sạch, chỉ còn dư lại một khung xương.
Hắn muốn phát tiết nguồn lực lượng này.
Xèo, thân hình hắn giết ra, ngưng quyền đánh tới U Nguyên.
U Nguyên kinh hãi đến biến sắc, căn bản không dám đón đỡ, vội vã bắn người né tránh.
Hắn không phải sợ sức chiến đấu của Lăng Hàn, mà là hiện tại cả người Lăng Hàn che kín tinh huyết Tổ Vương, hơn nữa toàn bộ kích phát ra, mãnh liệt như một vị Tổ Vương gia trì thuật pháp ở trên người Lăng Hàn, ai không có mắt đi công kích, vậy sẽ để cho mình đổ nát thành cặn bã.
Người này quá đáng ghét, rõ ràng mình muốn chết, nhưng lại kéo hắn xuống nước.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Có bản lĩnh đừng trốn a, đến, cùng cha ngươi đại chiến ba trăm hiệp.
Lời này hắn là lấy thần thức truyền âm.
U Nguyên cười gằn:
- Ngươi muốn chết, nhưng ta không có hứng thú cùng ngươi phát rồ.
Hai người tái chiến, nhưng cái này kỳ thực chỉ có thể nói là truy đuổi chiến, Lăng Hàn đuổi, U Nguyên trốn, căn bản không dám đón đỡ. Nhưng Lăng Hàn nắm giữ quy tắc không gian cùng thời gian, hắn một mực né tránh là cực kỳ chịu thiệt, sẽ ăn một hai lần, để hắn bị thương đầy rẫy.
Nếu không phải hắn là Thập Nhất Diệp, sức chiến đấu thực quá mạnh mẽ, thì sớm đã bị Lăng Hàn ép lên, đánh giết.
Tuy Lăng Hàn thống khổ không thôi, nhưng tu vi bão táp, tản mát ra khí tức càng ngày càng khủng bố, phảng phất như một vị Viễn Cổ Ma Thần muốn tỉnh lại.
U Nguyên nguyên bản một lòng bình tĩnh đợi Lăng Hàn “tự sát”, nhưng càng chờ hắn càng hoảng hốt.
Không đúng a, sao người này vẫn không có hóa thành bọt máu?
Tinh huyết Tổ Vương đáng sợ đến mức nào, nếu như không đỡ nổi, vậy căn bản không bao lâu sẽ bị ép chết. Nhưng tuy dáng dấp của Lăng Hàn thảm đến trình độ cực cao, bất quá khí tức lại điên cuồng tăng lên, có dấu hiệu xông lên Thập Nhất Diệp.
Cái này là yêu quái gì a, đỡ lấy tinh huyết Tổ Vương xung kích không tính, còn có thể ở trong chiến đấu đột phá?
Tuy U Nguyên cực kỳ tự tin, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không điên cuồng đến làm chuyện như vậy.
Bát Liên sử dụng tinh huyết, hơn nữa còn ở trong chiến đấu? Cái này không phải muốn chết là cái gì?
Nhưng Lăng Hàn vượt qua rồi!
Xoảng, đúng lúc này, giữa bầu trời mây đen cuồn cuộn, có chớp giật rực cháy.
Khóe miệng của U Nguyên co giật, hắn đã hoàn toàn không lời, Lăng Hàn hoàn thành kỳ tích mà người khác ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, muốn đột phá Thập Nhất Diệp.
Hắn chưa từng có sợ sệt qua, nhưng hiện tại hai chân run lên, có một loại hàn ý không cách nào hình dung.
Tại sao có thể có quái vật như vậy! Làm sao có thể!
Lăng Hàn cười ha ha, bỏ rơi U Nguyên xông lên bầu trời, hắn muốn trước tiên chống lại thiên kiếp.
U Nguyên chỉ hơi do dự một chút, lập tức xoay người bỏ chạy.
Phản ứng đầu tiên của U Nguyên chính là chạy.
Rất đơn giản, hiện tại Lăng Hàn đã đáng sợ như thế, như vậy khi hắn vượt qua thiên kiếp, thực lực lại sẽ đạt đến tình trạng đáng sợ cỡ nào?
Vì lẽ đó, hiện tại không chạy, vậy thì là đang chờ chết.
Tuy cái này rất khuất nhục, hắn ngay cả đánh nhau cùng cấp cũng không dám, cái này là biểu hiện của Đế Tinh sao?
Nhưng ở trước mặt hiện thực, U Nguyên lựa chọn bo bo giữ mình.
Cậy mạnh chỉ là chịu chết mà thôi, lưu được thanh sơn, mới có thể không sợ không có củi đốt.
Đi!
Tốc độ của hắn cực nhanh.
Xoát, một tia chớp đánh xuống, mạnh mẽ ngăn cản đường đi của hắn.
Không, cái này không phải một tia chớp, mà là một người, chỉ là cả người bị chớp giật bao vây mà thôi.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn ngăn trở ta? Cẩn thận thiên kiếp vô tình, chém chết ngươi!
Bước vào Thập Nhất Diệp, liền nắm giữ sức chiến đấu của Cửu Liên, đây là nghịch thiên, bởi vậy sẽ bị thiên địa nhằm vào, hạ xuống lôi đình đại kiếp nạn khủng bố, giết chết tặc tử nghịch thiên như vậy.
Lăng Hàn lại dám không để ý tới thiên kiếp, muốn đánh lén mình, cái này không phải đang tìm chết sao?
- Muốn lấy mệnh của ta cũng không dễ dàng.
Lăng Hàn cười nói.
- Có điều, ngày hôm nay mạng của ngươi liền chôn vùi ở chỗ này!
Hắn không tiếc lộ ra bí mật mình nắm giữ tinh huyết Tổ Vương, vậy tự nhiên là không thể để U Nguyên sống tiếp.
- Ngươi vẫn là trước tiên giải quyết phiền phức của mình đi, nếu như vượt qua thiên kiếp còn chưa chết, ta sẽ đến bù đắp một đao!
Thân hình của U Nguyên lui nhanh, đừng nói sức chiến đấu của Lăng Hàn lúc nào cũng có thể xuất hiện bạo tăng, dù đối phương không bằng hắn, hắn cũng không dám ra tay công kích, bởi vì người ta đang độ thiên kiếp, chẳng khác gì là chọc lửa thiêu thân.
Thiên kiếp này... Cực kỳ kinh người.
Lăng Hàn đã vận dụng Bất Diệt Chân Dịch chữa trị thân thể một lần, nhưng ở dưới lôi đình rất nhanh lại trở nên vụn vặt, nhìn qua chính là một bộ bạch cốt, sau đó từ trên xuống dưới mang theo một ít thịt nát, cực kỳ thê thảm.
Hết cách rồi, lực lượng Lôi đình quá cuồng bạo, ngay cả thể phách của hắn cũng không chịu nổi.
Nhưng ở trong lòng Lăng Hàn dâng lên các loại hiểu ra, Bất Diệt Thiên Kinh còn có chỗ tăng lên.
Hiện tại hắn đương nhiên không thể so sức sáng tạo với Thiên Tôn, nhưng Duyên Sinh Thiên Tôn cũng có hạn chế của bản thân, bởi vì hắn chưa bao giờ rời Tiên Vực, nắm giữ quy tắc vẻn vẹn chỉ là Tiên Vực, mà phóng tới Nguyên Thế Giới, kỳ thực quy tắc còn phong phú, đầy đặn hơn.
Lăng Hàn dung hợp quy tắc hai giới, càng nắm giữ Khởi Nguyên Ma Phương, chỉ luận độ cao của quy tắc, kỳ thực hắn còn cao hơn Duyên Sinh Thiên Tôn một bậc.
Đây giống như sức chiến đấu của Ngõa Lý khẳng định không thể so với Thiên Tôn, nhưng nói đến lý luận tri thức, hắn nói không chắc có thể thuấn sát tất cả Thiên Tôn.