Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2754: Đắc tội một vị Tiên Vương tầng ba



Ầm! Ầm! Ầm!

Hai người đại chiến, U Sương Tiên Vương cường hãn hơn nhiều, một tia thần niệm liền có thể trấn áp Tiên Vương tầng một đỉnh cao, sinh mệnh lũy thừa phỏng chừng đạt đến hơn 4600, cũng không thua kém Lăng Hàn bao nhiêu.

Nhưng vấn đề là, U Sương Tiên Vương dù sao cũng chỉ là một đạo thần niệm, thuộc về bèo không rễ, lại có thể chiến đấu bao lâu?

Non nữa ngày sau, U Sương Tiên Vương phát hiện không ổn.

Sức chiến đấu của hắn sắp tiêu hao hết, không có bản thể tồn tại, sức chiến đấu của hắn không được bổ sung, nhưng lực lượng của Lăng Hàn cuồn cuộn không dứt, hai người chiến đấu hoàn toàn là không công bằng.

Hắn không muốn “chết” ở đây, tuy đây đối với bản thể của hắn không có ảnh hưởng gì, nhưng đạo thần niệm này thu được rất nhiều tin tức, tỷ như Lăng Hàn yêu nghiệt như thế, tuyệt đối phải đánh giết, nếu không sẽ trở thành họa lớn.

Xèo, thân hình hắn chuyển động loạn lên, muốn rời khỏi thức hải của Lăng Hàn.

Lăng Hàn hừ một tiếng:

- Không trải qua sự đồng ý liền tiến vào thức hải của ta, hiện tại muốn đi... nào có dễ dàng như thế?

U Sương Tiên Vương cười gằn:

- Bản tọa muốn đi, ngươi còn giữ được sao?

Hắn cường thế đột phá, đang muốn xông ra thức hải của Lăng Hàn, nhưng mới vừa tới biên giới, lại đột nhiên đụng trở về, thật giống như có một bức tường vô hình đang ngăn cản.

Bị ngăn cản, điểm ấy U Sương Tiên Vương cũng không ngoài ý muốn, đây là thức hải của Lăng Hàn, đối phương có thể một ý nghĩ động, vạn chướng lên.

Nhưng then chốt là, hắn chính là Tiên Vương tầng ba, Lăng Hàn làm sao chặn được hắn?

Lăng Hàn nhanh chân mà đến:

- Đã nói rồi, nếu như ngươi khách khí, vậy tự nhiên có thể thong dong rời đi, nhưng muốn tìm đường chết, cùng ta chiến đấu lâu như vậy, hiện tại ngươi còn muốn rời đi?

Thức hải của hắn là lấy Bất Diệt Thiên Kinh tu luyện thành, chủ động vận chuyển, đối với Tiên Vương tầng một mà nói chính là tồn tại vững chắc không thể lay động.

- Bản tọa không tin!

U Sương Tiên Vương hét dài một tiếng, lần thứ hai xông ra.

Lăng Hàn nào cho phép đối phương tùy ý làm như thế, thân hình đập ra, công về phía U Sương Tiên Vương, không cho hắn cơ hội xuất thủ.

Hiện tại bọn họ đều là thần thức biến thành, không có chỗ yếu đáng nói, mà toàn thân đều là chỗ yếu, bị oanh một phát sẽ thương tổn một ít, dưới vô số lần công kích tích lũy, U Sương tiêu hao đã lớn đến để hắn duy trì hình dạng người cũng khó khăn, loạng choà loạng choạng, lúc nào cũng có thể tiêu tan.

U Sương Tiên Vương gào thét, kỳ thực giá trị của đạo thần niệm này chính là mang về tin tức, đối với bản thể không có bất luận ảnh hưởng gì, nhưng Tiên Vương tầng ba bị một chuẩn Tiên Vương chém xuống một tia thần niệm, điều này để hắn làm sao chịu nổi?

Nhưng người ta mạnh hơn, hắn kêu gào làm sao cũng vô dụng, như trước đó Lăng Hàn từng nói, nếu như mới đầu hắn lựa chọn rời đi, vậy lấy sức chiến đấu “toàn thịnh” của hắn đương nhiên có thể làm được, nhưng đến hiện tại đã cùng đường bí lối, hắn còn muốn đi?

Không thể.

Lăng Hàn liên tục ra tay, tuy U Sương Tiên Vương cực kỳ ngoan cường chống lại, nhưng cái này thì có ích lợi gì?

Hắn cuối cùng bị chém xuống, phát ra tiếng gào không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể như vậy.

...

Ở trung tâm phế tích, U Sương Tiên Vương đột nhiên ngẩn ra, suýt chút nữa bị một cây Thanh Đằng dài tới vạn trượng quét trúng, may là bên cạnh hắn còn có một tên Tiên Vương tầng ba, đúng lúc ra tay giúp đỡ, thay hắn hóa giải nguy cơ này, nếu không, hắn sẽ bị vết thương nhẹ.

- U Sương đạo huynh, ngươi có chuyện gì thế?

Một tên Tiên Vương khác hỏi, đang cùng cường địch ác chiến, ngươi lại phân tâm?

U Sương Tiên Vương hơi nhướng mày:

- Một tia thần niệm của bản tọa đột nhiên biến mất rồi.

Một tên Tiên Vương khác cũng cau mày:

- Lại có thể có người làm cho thần niệm của ngươi ngay cả trở về cũng không thể?

U Sương Tiên Vương gật đầu:

- Bản tọa có thể cảm ứng được đến, sợi thần niệm này là ở nơi đóng quân phía ngoài xa nhất.

- Chẳng lẽ có Tiên Vương mạnh mẽ vòng tới phía sau chúng ta?

Một tên Tiên Vương khác có chút khó mà tin nổi, tuy chỉ là một đạo thần niệm, nhưng sức chiến đấu đạt đến tầng một đỉnh cao, không phải Tiên Vương tầng hai không cách nào chém chết.

Hiện tại nơi này chiến đấu kịch liệt như vậy, Tiên Vương tầng hai, tầng ba đều là chủ lực tuyệt đối, thế lực nào còn có thể nhảy ra một tên Tiên Vương tầng hai ra phía sau trộm tháp?

- Chiến đấu nơi này quan trọng, làm sao cũng phải hạ toà bảo tháp này, sau đó sẽ đi xử lý chuyện kia.

U Sương Tiên Vương nói.

Hai đại Tiên Vương đồng thời ngẩng đầu nhìn, ở trước bọn hắn là một toà bảo tháp mười tám tầng, toàn thân màu vàng, có thần quang dịu dàng. Nhưng trên bảo tháp còn quấn quanh một cây dây leo to lớn, dài vạn trượng, rễ cây vô số, mà hiện tại những rễ cây này đang đồng thời khai chiến với rất nhiều Tiên Vương, sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.

Mà ở phụ cận ngàn dặm, còn có mười một toà bảo tháp như vậy, tương tự trình diễn ác chiến kịch liệt.

...

Lăng Hàn chém xuống thần niệm của U Sương Tiên Vương, tự nhiên không chút khách khí lạc ấn một tia thần niệm của mình, thay vào đó, nhất thời, hắn cảm ứng được nơi đóng quân xa xôi, có một loại cộng hưởng không cách nào hình dung.

Vù, Hắc Tháp lại nhẹ nhàng chấn động một chút.

Nếu như nói lần thứ nhất là trùng hợp, vậy lần thứ hai tuyệt đối là sự tình ra có nguyên nhân.

Tại sao Hắc Tháp lại đột nhiên phản ứng?

Lẽ nào nơi này có bảo vật để Hắc Tháp khôi phục sao?

Không phải là không có khả năng, nơi này có người nói có cơ duyên lớn xuất thế, Tiên chủng hoàn hảo chỉ là một cái trong đó, còn có phương pháp có thể làm cho Tiên Vương bản địa rời đi, lại thêm kiến trúc nơi này có thể để Tiên Vương tinh tiến nhanh chóng mãnh liệt, như vậy có thứ tốt để Hắc Tháp khôi phục cũng không nhất định.

Cấp bậc Thiên Tôn!

Trong lòng Lăng Hàn nhất thời ngứa ngáy, cái này sẽ là cái gì?

Bốn người bọn họ ở lại nơi này, tới nửa đêm, lại có hào quang từ đỉnh tháp hạ xuống, mùi thơi đặc biệt lan tràn.

Bốn người vội vã rút lấy chỗ tốt trong đó, ồ, đúng là có chút không giống.

Hai toà bảo tháp hô ứng, để bất kể là ánh sáng hay mùi thơm đặc biệt đều tăng lên rất nhiều, qua loa tính toán một hồi cũng có hai phần mười, chẳng trách vô số Tiên Vương quyết đánh xuống càng nhiều kiến trúc.

Khi ánh sáng cùng mùi thơm đặc biệt đều biến mất, Lăng Hàn không khỏi chưa hết thòm thèm nói:

- Xem ra, chúng ta phải đánh xuống càng nhiều nơi đóng quân rồi.

Ba nữ đều gật đầu, tương tự tràn đầy ý chí chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.