Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2768: Ai là vai hề



Oành!

Lưu Tích nhất thời ngã rầm trên mặt đất, chấn động đến váng đầu hoa mắt.

Hắn trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp phản ứng, muốn bò dậy, chỉ cảm thấy ngực nặng trịch, căn bản nhúc nhích không được. Hắn lại nhìn, phát hiện trên ngực của mình giẫm một bàn chân, chính là bàn chân này để hắn không thể động đậy.

Sau đó, trí nhớ lúc trước dồn dập tới, để hắn hoàn toàn nhớ lại.

Tê, hắn bị Lăng Hàn một đòn đánh ngã.

Cái ý niệm này dâng lên, hắn nhất thời xấu hổ muốn chết, trước nói muốn dạy Lăng Hàn làm người như thế nào, kết quả được a, bị người ta một chiêu oanh ngã xuống.

Hắn nhanh trí, làm bộ bị chấn ngất, ngẹo đầu, nằm bất động.

Nhiều Tiên Vương đều kinh ngạc, tuy Lưu Tích ở trong bọn hắn không coi là cường giả, nhưng làm sao cũng là tầng một hậu kỳ, nếu muốn gọn gàng hạ hắn, ngay cả tầng một đỉnh cao cũng không thể nào làm được.

- Vấn đề tư chất.

Một tên Tiên Vương tầng ba nói.

Điều này làm cho Tiên Vương khác dồn dập gật đầu, Lăng Hàn hẳn là loại xuất xắc trong người ngoại lai, Đế giả, thậm chí Đế Tinh trong truyền thuyết, bởi vậy hắn mới có thể lấy thân Tiên Vương mới lên cấp đánh bại Tiên Vương tầng một hậu kỳ lâu năm.

Nhưng những Tiên Vương tầng ba này cũng chỉ suy nghĩ một chút như thế, cho dù Lăng Hàn lại yêu nghiệt hơn, chung quy cũng bị hạn chế của tu vi, sức chiến đấu cùng lắm là tầng hai sơ kỳ, không thể nhiều hơn nữa.

- Hừ, còn không mau thả người!

Lại một tên Tiên Vương nhảy ra ngoài, trên người quấn quanh tiên quang song sắc, tự nhiên là một tồn tại tầng hai.

Sẽ ra mặt như vậy, hắn khẳng định là có niềm tin tất thắng, bởi vì tu vi của hắn là tầng hai đỉnh cao, chẳng lẽ còn trấn áp không được Tiên Vương tầng một sao?

Những Tiên Vương tầng ba kia cũng dồn dập gật đầu, Tiên Vương này tên là Mã Đương, ở trong Tiên Vương tầng hai tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều người đều cho rằng hắn sẽ đột phá tầng ba, đây chỉ là vấn đề thời gian.

- Mã Đương ra tay, một người liền đủ để quét ngang.

Có Tiên Vương nói.

- Ha ha, bọn tiểu bối này không đáng để lo, bản tọa hiếu kỳ chính là, bọn họ làm sao dám giết tới? Nếu nói sau lưng không có ai sai khiến cùng chỗ dựa, bản tọa là làm sao cũng không tin.

- Không sai, trong đó tất có âm mưu.

Những Tiên Vương tầng ba dồn dập gật đầu, thiên tài có thể trở thành Đế giả thậm chí Đế Tinh lại há là kẻ ngu si, biết rõ là đầm rồng hang hổ còn muốn bước vào, khẳng định có âm mưu.

Lẽ nào là Tiên Vương tầng ba khác ở hậu trường sai khiến?

Ngay ở trong lúc bọn họ nghị luận, Mã Đương cũng ra tay.

Hắn đứng tại chỗ bất động, chỉ điểm ra một chỉ, oanh, một khối vẫn thạch khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đập tới Lăng Hàn, kéo lấy đại đạo hệ thổ, muốn đập Lăng Hàn thành cặn bã.

Không chỉ như thế, mặt đất bốn phía Lăng Hàn cũng phát sinh đột biến, trọng lực lớn vô hạn, chỉ là cái này cũng đủ để Tiên Vương tầng một kêu cha gọi mẹ.

Lăng Hàn tự nhiên không thể có phản ứng gì, bất quá Lưu Tích lại không thể giả bộ bất tỉnh, nhất thời kêu thảm thiết, nhưng bởi vì bị Lăng Hàn giẫm, hắn căn bản không nhúc nhích được, vung múa tứ chi, trong miệng phun máu tươi tung toé.

Tiên Vương tầng hai xác thực rất khó giết Tiên Vương tầng một một lòng muốn chạy trốn, nhưng hiện tại Lưu Tích lại bị Lăng Hàn đạp ở dưới chân, trốn như thế nào?

Hắn nhìn thiên thạch giữa bầu trời lao xuống, sợ đến mặt đều tái rồi, nếu bị đập trúng, cho dù hắn không chết cũng trọng thương, tuyệt đối rất thảm a.

Kháo, chính ngươi muốn chết liền tự mình đi chết a, kéo ta chịu tội thay làm gì?

Lưu Tích thực sự là khóc không ra nước mắt, hiện tại hắn vạn phần hối hận lúc trước tại sao mình lại nhảy ra, kháo, Tiên Vương tầng ba đã ra tay rồi, hắn nóng nảy gào thét cọng lông a?

Hắn nhìn thiên thạch giữa bầu trời, trước mắt hiện lên nhân sinh kiếp này, nếu như cho hắn một cơ hội, hắn nhất định sẽ cẩn thận làm Tiên Vương của hắn, tiêu dao tự tại cỡ nào, nghĩ cái khác làm gì? Tuy hắn không thể rời Tiên lộ, nhưng Tiên Vương tầng một cũng đủ hoành hành, đi ra bên ngoài, vậy còn có Tiên Vương tầng chín, hắn lại xem như là cái gì?

Thật không nên nảy lòng tham, dính vào vũng nước đục này a.

Đáng tiếc, hối hận đã không kịp.

Ồ, chờ chút!

Lưu Tích muốn nhắm mắt chờ chết, lại phát hiện thiên thạch giữa bầu trời đập xuống chậm đến không hợp thói thường.

Lẽ nào thời điểm người sắp chết, thời gian sẽ ngưng trệ sao?

- Quy tắc thời gian!

Có Tiên Vương trầm giọng nói, nghiêm nghị không nói ra được.

Tiên Vương khác lặng lẽ, lông mày hơi nhíu, tương tự có vẻ rất khiếp sợ.

Tuy đến Tiên Vương, quy tắc gì cũng không có phân chia cao thấp, nhưng quy tắc thời gian, không gian thủy chung nắm giữ địa vị siêu nhiên, chủ yếu thể hiện ở khó có thể được nắm giữ, ngay cả Tiên Vương tầng chín cũng chỉ có thông qua ăn Tiên dược đối ứng mới có thể nhòm ngó một đốm của hai chi đại đạo này.

Quy tắc thời gian, quá khó nắm giữ.

Một tên Tiên Vương tầng một nho nhỏ, hắn làm sao có khả năng nắm giữ quy tắc thời gian? Hơn nữa, uy lực lớn đến tình trạng có thể ảnh hưởng Tiên Vương tầng hai.

Giữa bầu trời, viên thiên thạch kia lấy tốc độ mắt thường có thể bắt giữ chậm rãi hạ xuống, chậm không hợp thói thường, thậm chí có thể chuyển cái giường đến, thư thư phục phục mà ngủ một giấc, sau đó ung dung đẩy giường ra, rời đi nơi này.

Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Tích lại có chút chói tai.

Rõ ràng là một vị Tiên Vương, hơn nữa ở trong thời gian rất lâu cũng không thể có nguy hiểm gì, nhưng gọi đến thê thảm như vậy, không phải để người ta cười chết sao?

Nhưng Mã Đương lại cực kỳ sợ hãi, hắn cuối cùng biết Lăng Hàn mạnh mẽ không thể dùng cảnh giới đến cân nhắc, quyết không thể bất cẩn, bằng không hắn thật có khả năng bị một tên Tiên Vương mới lên cấp lật tung.

Hắn nghiêm nghị nhìn Lăng Hàn, cau mày, hít một hơi thật sâu, hắn nhất định phải quyết tâm.

Lúc này, Lưu Tích rốt cục ý thức được, vội vàng nhắm miệng lại, nhưng hiện tại đã không thể giả bộ bất tỉnh, gương mặt nhất thời trướng thành màu gan heo, xấu hổ đến trình độ cao nhất.

Những người khác còn có thể nhịn không cười, nhưng Hổ Nữu là người không nhìn quy tắc, nhất thời cất tiếng cười to, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, trắng trợn không kiêng dè.

- Đại địa tan, bát tự quyết!

Mã Đương hừ lạnh một tiếng, hắn rốt cục vận dụng tuyệt kỹ, nhất thời, mặt đất ầm ầm ầm nổ vang, thật giống như muốn đổ nát, mà vô số địa thứ cũng từ mặt đất bắn ra, muốn đánh giết Lăng Hàn thành cặn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.