Hắn hẳn là biết thân phận thực sự của Kỷ Vô Danh rồi, đối với tổ sư gia đương nhiên cung kính đến không thể lại cung kính.
Hai nữ lại tiêu tốn rất lâu đi ôn dưỡng Tiên Binh, tiến quân về phía Tiên Khí, có thời gian lưu gia tốc, tin tưởng không cần mấy năm liền có thể có thành tựu nhỏ, một người một ngựa cũng có thể đánh tan một bảo tháp.
Mạnh mẽ nhất kỳ thực là Khôi, hắn lại không bị ánh sáng tím nơi này áp chế, cũng không biết có phải đều là người một nhà hay không, ở đây hắn có thể phóng thích hoàn toàn uy năng, lại thêm bản thân hắn vô cùng mạnh mẽ, tự nhiên càng khiến người ta kiêng kỵ.
Hắn cũng cường thế hạ xuống một toà bảo tháp, chờ đợi Truyền Tống Trận mở ra, ở trong kỳ hạn vạn năm rời đi, đến thời điểm đó hắn có thể năm hồ tứ hồ mặc ta ngao du.
Mảnh phế tích này cũng lặng yên phát sinh biến hóa, thời điểm cách vạn năm kỳ hạn còn sót lại hai trăm năm, khu vực trung tâm nhất đột nhiên tỏa ra ánh sáng đặc biệt, rọi sáng một thế giới.
Tuyệt thế bảo tàng muốn xuất thế sao?
Có người nói nơi này có Tiên chủng hoàn mỹ, có phương pháp để người bị vây nhốt chổ này rời đi, còn có bảo vật cực kỳ cao cấp, hiện tại sắp đến vạn năm kỳ hạn, cũng nên xuất hiện a?
Cửa truyền tống vẫn ảm đạm như cũ, cái này phải đến trăm năm cuối cùng mới sẽ kích hoạt, kéo dài trăm năm, sau đó sẽ một lần nữa quy về bình tĩnh, chờ mười tỉ năm sau lần thứ hai thức tỉnh.
Chiến đấu đoạt tháp còn đang thỉnh thoảng phát sinh, trên Tiên lộ cũng không chỉ có bấy nhiêu Tiên Vương tầng ba kia, tuy tạm thời thất lợi, nhưng bọn họ rất nhanh lại quay đầu trở lại, kết thành đồng minh, làm cho rất nhiều bảo tháp phát sinh biến hóa, nhưng địa bàn của Lăng Hàn, Kỷ Vô Danh, Hỏa Phù Dung lại không người nào dám động.
Bởi vì rất nhiều Tiên Vương đều biết bọn họ lợi hại, cũng biết gốc gác của bọn họ, nếu ngày sau có khả năng tới Tiên Vực, vậy vẫn là không nên trêu chọc bọn họ mới tốt.
Địa bàn của Khôi bị nhiều lần công kích, nhưng hắn quá mạnh mẽ, như thực vật bảo vệ lúc trước, cả người quấn ở trên bảo tháp, dù là ai cũng không cách nào công phá, vững như thành đồng vách sắt.
Một năm một năm qua đi, vườn hoa nhỏ biến hóa càng lúc càng lớn, thổ địa cũng cực kỳ kinh người, từng viên đất như đá quý màu đen, bốc lên bảo khí, thật giống như chất chứa tuyệt thế bảo vật gì.
Đáng tiếc, không người nào có thể tới gần, cho dù là Khôi cũng không được, đánh ra sợi Thủy Đằng không ai không vừa tiếp cận liền bị nổ nát tan, có bao nhiêu cũng không đủ nhét kẽ răng.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, vùng đất này bắt đầu bay lên bảo quang thậm chí áp đảo ánh sáng tím, chỉ cần ở phụ cận, vậy căn bản không cần ăn Hàng Tử Quả, sức chiến đấu liền có thể duy trì ở trạng thái toàn thịnh.
Mấy năm sau, một ngày nào đó, bảo quang này bỗng nhiên cực kỳ rực rỡ, cho dù là Tiên Vương cũng không thể nhìn thẳng, mà khi quang mang này nhạt xuống, mọi người liền nhìn thấy trên mặt đất mọc ra một gốc cây nhỏ.
Cái cây này lớn lên rất nhanh, một ngày một dáng, vẻn vẹn ba năm liền thành đại thụ che trời, một cành cây buông xuống, mở ra một đóa hoa trắng nõn, sau đó kết quả, trái cây khổng lồ gần bằng một người, đáy vừa vặn đụng tới trên đất.
Trái cây kia, cực kỳ giống một người!
Một cây đại thụ thần bí, rút lấy năng lượng vô tận ở nơi đây, kết ra một trái cây, lại là hình người?
Cái này sẽ ấp ra một người sao?
Hay là một Nhân Sâm quả?
Thời gian càng lâu, trong trái cây này tản mát ra khí tức liền càng thần thánh, cuồn cuộn, ngay cả Tiên Vương tầng ba cũng thay đổi sắc mặt, nếu bọn họ ăn trái cây này, có thể lập tức đánh vỡ cảnh giới ràng buộc, xung kích tầng bốn.
Hơn nữa, cây này sinh trưởng ở bên cạnh truyền tống trận, có phải cũng mang ý nghĩa, chỉ cần ăn trái cây này, Tiên Vương vây ở nơi đây liền có tư cách lấy truyền tống trận rời đi?
- Trái cây lớn như vậy, mỗi người đều có thể phân rất nhiều, không cần liều một mất một còn a?
Có Tiên Vương nói như vậy, chủ yếu là kiêng kỵ đám người Lăng Hàn, Hỏa Phù Dung, mấy Tiên Vương mới lên cấp này quá ghê gớm, sức chiến đấu bản thân liền có thể ngang hàng hoặc miễn cưỡng ngang hàng Tiên Vương tầng ba, lại thêm uy lực của Tiên Khí, ngay cả Tiên Vương tầng ba cũng phải nhượng bộ lui binh.
Cũng còn tốt, khu vực cuối cùng này có năng lượng cuồn cuộn chấn động, trung hoà áp chế của ánh sáng tím, để những Tiên Vương tầng ba khôi phục không ít sức lực, bằng không ai có thể là đối thủ của Lăng Hàn?
- Không sai, Tiên quả đủ lớn, không cần đánh tới máu chảy đầy đất.
Có Tiên Vương phối hợp.
Càng nhiều Tiên Vương dồn dập gật đầu, nếu như chỉ có trái cây to bằng nắm tay, vậy bọn họ nhất định sẽ liều mạng, nhưng hiện tại trái cây này thực lớn đến không hợp thói thường, hơn nữa năng lượng trong đó cuồn cuộn, cực kỳ dồi dào, mỗi người ăn một hai miếng thì có thể đạt được chỗ tốt vô cùng.
Nếu như bị Tiên quả ép chết no, vậy liền khôi hài.
Lăng Hàn mắt tập trung Tiên quả kỳ quái kia, hắn còn chưa từng thấy đồ vật cổ quái như thế, sau đó quay đầu nói:
- Các ngươi thấy thế nào?
- Quái lạ!
Hỏa Phù Dung nói, dung mạo của nàng như bé gái, nhưng Vạn Cổ Đệ Nhất Tiên, chỉ luận lực lượng quy tắc, cùng cấp nàng tuyệt đối là tồn tại mạnh nhất, ngay cả Lăng Hàn cũng phải hơi kém. Nàng trầm ngâm chốc lát nói:
- Ta lưu ý chính là, những Tiên Vương này đến cùng là làm sao biết nơi này có cơ duyên lớn xuất thế, hơn nữa còn có pháp môn rời đi Tiên lộ.
Đúng a, lại chưa từng có ai thành công, vì sao lại có thuyết pháp như vậy? Là ai trước tiên truyền ra? Tại sao những Tiên Vương này lại tin tưởng, thả xuống thế lực của mình, chạy đến nơi đây chinh chiến?
Chỉ mấy trăm năm, nơi này có thể nói là máu chảy thành sông, trời khóc liên tục, hầu như mỗi cách mấy ngày sẽ có một vị Tiên Vương chết đi, số lượng này cực kỳ kinh người, sắp diệt gần tám phần Tiên Vương trên Tiên lộ rồi. Đương nhiên, trong người ngoại lai cũng có thật nhiều Tiên Vương vẫn lạc, số lượng cũng không ít.
Hai chữ tham lam, vừa là động lực để võ giả mạnh mẽ, cũng là tội nhân để võ giả đưa mạng.
Lăng Hàn gật đầu, đây quả thật là một chuyện rất cổ quái, trước đó hắn hỏi qua Cửu Lạc Tiên Vương, nhưng vị Tiên Vương này nói đây là tiên đoán truyền lưu rất xa xưa, đã từng có thiên địa minh chứng, hiện ra ở trên di tích cổ, đời đời truyền lại, làm cho những Tiên Vương này tin tưởng không nghi ngờ.