Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2785: Triệu Tân khai thiên (Hạ)



Nhưng mà, ai khuyên được Triệu Tân?

Chuẩn bị một trăm năm, Triệu Tân đánh bóng Phá Hư Cảnh cực kỳ vững chắc, thực sự là không thể tăng lên nữa, hắn cuối cùng khai thiên.

Tư chất của hắn không phải rất tốt, tuy tu tập công pháp Lăng Hàn truyền thụ, nhưng nhiều lắm chỉ miễn cưỡng có thể tính là thiên tài, chiến dịch này cực kỳ gian nan, thiếu một chút liền thất bại, vẫn là Lăng Hàn ở thời khắc sống còn giúp hắn một chút sức lực, mới để hắn hung hiểm qua ải.

Cổ Giới mở ra, Tâm Hằng Đại Lục phi thăng lên, tiến vào một thế giới càng rộng lớn hơn.

Sau khi ở Cổ Giới phi hành ba ngày, Tâm Hằng Đại Lục đi tới một tinh cầu, hạ xuống, hòa vào trong đó.

Hô hấp linh khí dồi dào, lại thêm khai thiên chính là đại công tích, thiên địa chúc phúc, cọ rửa thân thể mỗi người, nhất thời có không ít người tại chỗ đột phá.

- Vạn Tuế! Vạn Tuế! Vạn Tuế!

Vô số người quỳ gối, kích động không thôi.

Lăng Hàn cảm thụ thiên địa chúc phúc, đây đối với người khác mà nói là chỗ tốt không cách nào hình dung, nhưng với hắn là một chút tác dụng cũng không có.

Hắn nhàm chán nằm đó, mấy trăm năm qua, hắn đã có thể vận dụng quy tắc thời gian, tuy chỉ có thể vận chuyển một tia, nhưng một tia của Tiên Vương phóng tới Cổ Giới, khái niệm này nghĩa là gì?

- Muốn nhổ hết mảnh vỡ đại đạo, không có mấy vạn năm là đừng hòng.

Lăng Hàn thở dài, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần mấy ngàn năm, tự nhiên là thất vọng rồi.

Hơn nữa, khi đó Chu Hằng cũng sẽ dẫn người đi tới siêu vị diện cao đẳng a?

Lăng Hàn cau mày, hắn lâu như vậy không có trở lại, mọi người có thể cho rằng hắn cùng Thiên Sinh đồng quy vu tận hay không?

Hắn lắc đầu, hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, vẫn là trước tiên khôi phục thương thế đi.

...

Ngoại giới.

Triệu Tân khai thiên thành công, dẫn một khối đại lục hạ xuống, cái này tự nhiên lập tức gây nên thế lực trên viên tinh cầu này phản ứng, dồn dập phái sứ giả, muốn thu Tâm Hằng Đại Lục vào dưới quyền mình quản lý.

Nhìn từng cường giả đạp không mà tới, sắc mặt của Triệu Tân không khỏi nghiêm nghị, trước độc bá nhất phương, khó gặp đối thủ, nhưng hiện tại tùy tiện đi ra mấy sứ giả liền mạnh hơn hắn, để hắn cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của tình thế.

- Làm phụ thuộc của Mã Vận Quốc ta, có thể bảo đảm quốc gia của ngươi không việc gì!

- Hừ, ta là đại biểu Đại Lang Quốc Thích Tương Quân, quốc chủ nơi đây là ai, còn không mau mau quỳ nghênh tiếp?

...

Từng sứ giả tự giới thiệu, đều hung hăng ngang ngược.

Ai bảo bọn họ đều biết, một thế giới vừa khai thiên giáng lâm, người mạnh nhất cùng lắm chính là Phá Hư Cảnh, cần kiêng kỵ cái gì?

Mà hết thảy tiếng hoan hô cũng dừng lại, ở dưới cường giả Sơn Hà Cảnh áp bức, mỗi người đều lo sợ.

Đây là nghiền ép trên cấp độ, Sơn Hà Cảnh là độ cao chỉ có sinh linh của Cổ Giới mới có thể đạt đến.

Triệu Tân dung sắc bình tĩnh, trong đầu cuồn cuộn qua lời trước kia Lăng Hàn từng nói, chậm rãi nói:

- Ta chính là Triệu Tân, Tâm Hằng Đại Lục chi chủ! Có điều, muốn quy thuộc về thế lực phương nào, tại hạ không làm chủ được, cần thỉnh giáo một vị đại nhân mới được.

Ồ?

Đừng nói các sứ giả lấy làm kinh hãi, ngay cả những thần tử kia cũng kinh ngạc.

Còn có một vị đại nhân? Vị đại nhân nào? Triệu Tân không phải là cường giả số một của Tâm Hằng Đại Lục sao?

- Được, vậy liền đi xem xem.

- Ha ha, coi mình là một nhân vật sao, cái giá còn bày biện lớn như vậy.

- Đến, khi biết tu vi của chúng ta là Sơn Hà Cảnh, không biết vị "đại nhân" này có thể hù chết hay không.

Nhiều sứ giả đều hừ lạnh, bọn họ cũng không để ý sau khi nhìn thấy vị “đại nhân” kia, trước tiên trêu đùa một phen, lại giết thành cặn bã.

- Đi theo ta.

Triệu Tân nói, hắn dẫn đường, mang theo những sứ giả kia đi về phía Triệu gia tổ địa, cũng không có để bất cứ người nào đi theo.

Các sứ giả đều tùy tiện, dưới cái nhìn của bọn họ, một tiểu thế giới vừa phi thăng lên có thể ẩn giấu cao thủ gì?

Chờ bọn họ đi qua, hơi phóng thích khí tức của Sơn Hà Cảnh một chút, ngươi xem cái gọi là “đại nhân” kia không thể nào sợ chết khiếp, quỳ xuống đến lớn tiếng xin tha.

Hoàng cung của Triệu Tân cách Triệu gia tổ địa cũng không xa xôi, lại thêm cước trình của mọi người nhanh chóng, chỉ hơn một canh giờ liền đến. Cái này là bởi vì tốc độ của Triệu Tân quá chậm, nếu như mọi người có thể bay lượn, phỏng chừng ngay cả nửa canh giờ cũng không cần.

Đi tới nơi này, Triệu Tân lập tức trở nên cẩn thận từng li từng tí, mặc hắn đã từng là Vương của một phương thế giới, nhưng không tự chủ được nhớ tới tình cảnh khi còn bé vòng quanh Lăng Hàn chạy, đối phương từng chữ từng câu truyền thụ cho hắn công pháp vô thượng, mới để hắn ngày hôm nay có thể đứng ở nơi này.

Đối với hắn mà nói, Lăng Hàn là sư phụ, càng là một tấm bia võ đạo không thể phỏng đoán.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Triệu Tân, các sứ giả đều xem thường, cái thái độ này làm cho ai xem, cho rằng có thể doạ ngã bọn họ?

- Thánh thượng!

Người phụ trách trông coi Tổ địa vội vàng nghênh đón, cung kính hành lễ với Triệu Tân.

Triệu Tân đưa tay vẫy một cái, ra hiệu bọn họ đứng dậy, sau đó liền vẫy lui bọn họ.

Ở trước mặt Sơn Hà Cảnh, nhân số căn bản không được ưu thế gì, chỉ có thể bị tàn sát nghiêng về một bên.

Triệu Tân nhanh chân mà đi, tiến vào tổ địa, nhưng các sứ giả liền không có nhiều quy củ như thế, mỗi một người đều ngạo nghễ đứng ở trên không, muốn nhìn Triệu Tân có thể chơi ra trò gian gì.

- Nhanh một chút, thời gian của ta rất quý giá!

Sứ giả của Mã Vận Quốc thúc giục.

Tuy các sứ giả khác không nói gì, nhưng biểu hiện trên mặt cũng tràn ngập không kiên nhẫn, bọn họ đã bồi tiểu nhân vật này chơi hồi lâu, thực là không có kiên trì tiếp tục nữa.

Triệu gia tổ địa đương nhiên sẽ không quá lớn, Triệu Tân rất nhanh đi tới tiểu viện dưỡng thương của Lăng Hàn, hắn đẩy cửa mà vào, chỉ thấy Lăng Hàn đang ngồi ở trên ghế tắm nắng, tuy đã qua gần ngàn năm, nhưng Lăng Hàn vẫn là dáng vẻ lúc trước, cả người che kín tổn thương, có thể nhìn thấy từng khối từng khối xương vụn.

- Đại nhân!

Triệu Tân nửa quỳ trên mặt đất, thỉnh an Lăng Hàn.

Lăng Hàn chưa từng có nói muốn thu hắn làm đồ đệ, vì lẽ đó hắn cũng không dám lấy đồ đệ tự xưng.

Lăng Hàn cũng không có đáp lại, phảng phất như chết rồi vậy... dù là ai bị thương nặng như thế, khẳng định cách cái chết cũng không xa, chỉ có thể kéo dài hơi tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.